“Đây là một trong những dự án của công ty nhằm để quảng bá hình ảnh của công ty đến với công chúng rộng rãi hơn.” Thẩm Quân Kỳ biết Tiểu Chi không hiểu rõ gì về kinh doanh nên chỉ nói sơ qua cho cô nàng biết như vậy mà thôi.
Đầu tư vào phim ảnh cũng giống như việc công ty đầu tư vào quảng cáo vậy.
Khi phim được công chiếu thành công thì khi đó độ nhận diện thương hiệu của công ty anh càng được nhiều người biết đến hơn, mức độ hiệu quả so với chi tiền cho quảng cáo thông thường là cao gấp mấy lần.
Vì vậy lần này Thẩm Quân Kỳ rất quan tâm đến việc quay hình bộ phim lần này.
Nhưng thật ra Thẩm Quân Kỳ vẫn còn một lý do nữa, nhưng lý do này tạm thời anh ta vẫn chưa nhận ra.
Hoặc là Thẩm Quân Kỳ cố tình không nhận ra.
“Ồ ra vậy?” Tiểu Chi gật gù tỏ vẻ đã hiểu.
Thôi được rồi.
Xin được thừa nhận là cô chẳng hiểu cái gì cả.
Nhưng mà cứ tỏ vẻ đã hiểu trước đã để cho Thẩm Quân Kỳ không chê cười cô.
Vả lại chuyện công ty của Thẩm Quân Kỳ có đầu tư vào bộ phim này hay không cũng chẳng có mấy liên quan đến cô lắm.
Lúc đầu Tiểu Chi hỏi chỉ vì tò mò mà thôi, giờ thì cũng hết tò mò rồi.
Tiểu Chi lại quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, gió trưa thốc vào mặt có chút nóng rát.
“Khi nãy ở trên sân khấu vì sao cô lại mất tập trung?”
Im lặng một lúc thì chính Thẩm Quân Kỳ là người cất lời để phá vỡ sự im lặng này.
Tiểu Chi không ngờ Thẩm Quân Kỳ sẽ hỏi đến chuyện này.
Trong đầu liền trống rỗng, cũng chẳng biết phải nói làm sao.
Đến chính bản thân của Tiểu Chi cũng không biết được rằng vì sao cô lại bị mất tập trung như vậy.
Chẳng lẽ Tiểu Chi lại thẳng thừng nói với Thẩm Quân Kỳ rằng là do cô nhìn thấy Thẩm Quân Kỳ nên mới xảy ra việc mất tập trung khi nãy sao? “Không có gì.
Chắc do hôm nay hơi mệt nên mới mất tập trung vậy thôi.” Tiểu Chi lắc đầu, trả lời qua loa cho Thẩm Quân Kỳ.
Sau đó cô nhanh chóng nói sang chủ đề khác.
“Mà bên phía đoàn phim đã có ý định chọn lựa được diễn viên nào chưa?”
Thẩm Quân Kỳ liếc nhìn Tiểu Chi, không trả lời câu hỏi của cô mà lại hỏi ngược lại Tiểu Chi một câu hỏi khác.
“Do mệt mỏi thật sao? Hay là vì có người khiến cho cô mất tập trung?”
Tiểu Chi mở mắt lớn, câu hỏi của Thẩm Quân Kỳ khiến cho cô giật thót.
Anh ta nhận ra điều gì rồi sao? “Anh đang nói lung tung cái gì vậy?”.
Tiểu Chi cố tình tỏ ra bình tĩnh mà phủ nhận lời nói của Thẩm Quân Kỳ.
Nếu mà cô thừa nhận đúng là do nhìn thấy anh ta mà không diễn tốt được thì thật sự rất mất mặt rồi đúng không? “Nói lung tung? Cô đang chột dạ mà trốn tránh thì có” Thẩm Quân Kỳ hừ lạnh, không dễ dàng buông tha cho Tiểu Chi như vậy.
“Khi nãy tôi có nhìn thấy rồi.
Khá đẹp trai đó.
Thế nhưng quá ẻo lả, nhìn không ra gì cả.
Đàn ông thì phải cứng rắn một chút.
Hơn nữa Tiểu Chi, tôi khuyên cô là trong thời gian cuối cấp như thế này thì không nên lơ là chuyện học hành bởi vì yêu đương đâu”
Anh nói một tràng dài.
Tiểu Chi ngơ ngẩn, xong tái mặt, xong lại đỏ ửng, cuối cùng là đen thui.
Thẩm Quân Kỳ đang nói cái quái gì vậy nhỉ? Năm cuối cấp không được yêu đương? Nhưng Tiểu Chi có yêu ai đâu? Rốt cuộc là Thẩm Quân Kỳ muốn nói đến chuyện gì? “Thẩm Quân Kỳ.
Anh bị sảng à? Ai đẹp trai mà ẻo lả cơ? Tôi chẳng hiểu anh đang nói gì hết”
Tiểu Chi nhăn mặt, không vui mà nói với Thẩm Quân Kỳ.
Người đàn ông này lúc nào cũng trở nên khó hiểu như vậy cả.
Cô không thèm quan tâm đến anh ta nữa.
“Cô không cần phải chối.
Tôi thấy rồi.
Lúc ở trong hội trường hai người đứng sát gần nhau rồi có những cử chỉ thân mật.
Tiểu Chi à Tiểu Chi, cô thật sự là một cô bé không ngoan mà”
Thẩm Quân Kỳ lắc lắc đầu mà thở dài, bộ dáng giống như một trưởng bối đang răn đe hậu bối vậy.
Bộ dáng này của Thẩm Quân Kỳ càng khiến cho Tiểu Chi càng thêm điên tiết hơn.
“Thẩm Quân Kỳ.
Anh muốn nói gì thì nói đại ra đi.
Cứ úp úp mở mở như vậy là sao chứ?”
Tiểu Chi nhào lên phía trước, giơ tay ra đánh mạnh vào vai của Thẩm Quân Kỳ một cái rồi tức giận nói.
“Anh nói ai là cô bé không ngoan hả? Anh lớn hơn tôi bao nhiêu tuổi mà dám bảo tôi là cô bé? Hơn nữa tôi không ngoan chỗ nào chứ?”
Tiểu Chi nói xong thì lại giơ tay ra đánh vai Thẩm Quân Kỳ một cái nữa.
“Tiểu Chi.
Cô điên à?” Thẩm Quân Kỳ bị đánh hai cái, đau mà phát bực.
“Tôi đang lái xe đó.
Cô cứ động tay động chân rồi hồi có tai nạn xảy ra thì đừng có mà ân hận nghe chưa?”.
Thẩm Quân Kỳ hét lớn lên mà trách móc hành động bạo lực của cô nàng.
Con gái con đứa gì mà hở chút là động tay, động chân.
Anh có nói gì sai đâu mà cũng bị ăn đánh chứ? Đúng là khó hiểu mà.
“Ai biểu anh nói nhăng nói cuội chọc đến tôi.
Đang lái xe thì lo lái xe đi, còn nói chuyện tào lao vu khống tôi làm gì? Nếu không phải tôi e ngại anh đang lái xe thì đã đánh anh nhiều hơn rồi chứ không phải chỉ có hai cái đó thôi đâu.”
Tiểu Chi tuy là trong lòng cũng có chút tự trách vì hành động nóng nảy khi nãy của cô nàng.
Thế nhưng ngoài mặt thì vẫn ương bướng mà nói.
Cô bị Thẩm Quân Kỳ chọc trước mà.
Nếu có lỗi thì cũng là do Thẩm Quân Kỳ có lỗi với cô trước.
Cô đánh anh ta có hai cái nhẹ hều có gây ảnh hưởng gì to lớn lắm đâu chứ? “Tôi nói tào lao.
Thẩm Quân Kỳ tôi mà nói tào lao á?”
Thẩm Quân Kỳ tức giận hét lớn hỏi lại Tiểu Chi.
Sau đó anh chàng vội vàng đánh tay lái mà tấp nhanh vào lề đường.
Thẩm Quân Kỳ cảm thấy mình không thể tiếp tục lái xe trong tình cảnh như thế này được.
Anh không thể tập trung lái mà vẫn tiếp tục thì sẽ rất nguy hiểm.
Chiếc xe thắng kít lại bên lề đường, Tiểu Chi đang ngồi ngăn ngắn lập tức bị đẩy về phía trước.
Đầu đập thẳng vào thành ghế trước, phía trán lập tức đau đớn.
“Thẩm Quân Kỳ.
Cái tên khốn kiếp nhỏ mọn này.
Tôi đánh anh có hai cái ngay vai.
Anh lại trả thù tôi như vậy mà được hả?”.
Tiểu Chi ôm lấy đầu mình, xoa xoa nó mà lên tiếng tố cáo Thẩm Quân Kỳ.
Trên trán cô nhanh chóng u lên một cục nhẹ, đau đến chết đi được.
“Hừ.
Đáng đời” Thẩm Quân Kỳ thấy Tiểu Chi ôm trán thì hừ lạnh rồi mắng.
Thế nhưng bàn tay không tự chủ mà đưa lên chạm khẽ vào vầng trán của Tiểu Chi.
“Có đau lắm không?” Thẩm Quân Kỳ nhăn mặt, miễn cưỡng hỏi.
Thế nhưng Thẩm Quân Kỳ không hề nhận ra rằng trong giọng nói của anh có tia dịu dàng hiếm thấy.
Tiểu Chi cũng giật mình vì hành động của Thẩm Quân Kỳ.
Cô ngẩn ngơ ra một chốc, sau đó thì nhanh chóng phản ứng lại.
Tiểu Chi hất mạnh tay Thẩm Quân Kỳ đang để trên trán của mình ra, quay mặt sang một bên.
“Không cần anh quan tâm”.
Tiểu Chi phụng phịu nói.
Mặt đã có hơi chút đỏ lên vì ngại.
Trong tim Tiểu Chi đập thật mạnh mà không rõ lý do là gì.
Thật sự là quá kỳ lạ rồi.
Cả cái không khí trong xe này nữa.