Từng Chút Một Yêu Thương Em


Tiểu Chi nghe Thẩm Quân Kỳ nói vậy thì càng hoảng hốt hơn.

Anh ta điên rồi à.

Cô làm gì có đủ tiền thuê anh ta cơ chứ?
"Em không cần dùng tiền trả lương cho tôi.

Em có thể dùng thứ khác cũng được mà?"
Thẩm Quân Kỳ nháy mắt.
"Vậy phải dùng gì cơ?”
Tiểu Chi nhíu mày khó hiểu.

Thẩm Quân Kỳ mỉm cười, bàn tay to lớn trên vai của Tiểu Chi bắt đầu đi dọc theo lưng cô, chui vào làn nước.

Tiểu Chi lập tức nhảy căng lên:
"Này.

Anh chạm vào đâu đấy?”
“Xoa bóp lưng cho em"
Thẩm Quân Kỳ tỉnh bơ nói.
Tiểu Chi nửa tin nửa ngờ nhìn anh.

Cô cảm nhận được bàn tay của Thẩm Quân Kỳ đúng là đang dùng lực ấn trên sống lưng của cô.

Tiểu Chi tạm thả lỏng người ra.

Nhưng sau đó Tiểu Chi lập tức cảm thấy có điều gì không đúng.

Cô ngẩng đầu dậy, nhìn Thẩm Quân Kỳ.
"Rồi giờ anh lại đang làm gì đó?”
Hai má Tiểu Chi nóng ran, bàn tay không yên phận của Thẩm Quân Kỳ đang sờ loạn trên người cô.

Tiểu Chi muốn trốn lại về phía đầu bên kia bồn tắm.
"Yên nào."
Thẩm Quân Kỳ vòng tay qua bụng Tiểu Chi.


Anh ôm chặt lấy cô nàng lại để Tiểu Chi không thể chạy trốn.

Thẩm Quân Kỳ cắn nhẹ trên tai Tiểu Chi rồi nói thầm bên tai cô, giọng nói cực mê người "Anh chỉ là đang muốn thu chút phí mát xa mà thôi"
“Anh.

"
Tiểu Chi lại cảm thấy cạn lời, mặt mũi cô nóng bừng.
“Em xấu hổ à?”
Thẩm Quân Kỳ hơi dùng lực cắn mạnh hơn một chút.
"A."
Bóng dáng nhỏ nhắn của Tiểu Chi lập tức trở nên kích động, cô muốn né tránh khỏi người Thẩm Quân Kỳ nhưng vòng tay mạnh mẽ đang quấn quanh eo cô không cho phép việc đó.
"Em không phải có ý quỵt phí của anh chứ?" Thẩm Quân Kỳ nói xong thì hành động càng trở nên nhanh hơn.

Anh dùng tay giữ cằm Tiểu Chi quay ngược lại, hôn lên đôi môi cô.

Đôi môi ấm nóng đổ ập xuống khiến Tiểu Chi không phản ứng kịp.

Cô hoàn toàn bị thụ động mà nghe theo sự dẫn dắt của Thẩm Quân Kỳ.
Xung quanh Tiểu Chi và Thẩm Quân Kỳ, nước trong bồn cũng đã lạnh đi rồi.

Trong giây phút trước khi ý thức biến mất, Tiểu Chi vẫn kịp nhìn thấy gương mặt của Thẩm Quân Kỳ tiến sát đến gần cô.

Đôi môi mềm mại với hơi thở nóng rực đó lại bắt đầu phủ lên môi cô.
Giờ cô mới phát hiện ra.

Thẩm Quân Kỳ hình như bị nghiện hôn thì phải?
Tiểu Chi chỉ nghĩ vẫn vơ như vậy rồi ngất đi mất.

Có lẽ cô quá mệt hoặc chăng là quá buồn ngủ rồi.
Tiểu Chi mệt lả gục trên vai Thẩm Quân Kỳ, anh ôm Tiểu Chi thở hổn hển, ngồi yên một lúc lâu sau để bình ổn nhịp thở lại trước.

Sau đó anh xả nước để tắm sơ lại cho Tiểu Chi một lần nữa, rồi ôm cô đứng dậy.

Thẩm Quân Kỳ dùng khăn tắm quấn quanh người Tiểu Chi, sau đó mới bế cô lại vào phòng ngủ.

Anh lau người, mặc quần áo cho người phụ nữ của anh.

Làm xong mọi việc, Thẩm Quân Kỳ vào nhà vệ sinh tắm rửa sạch sẽ rồi mới quay lại ôm ấp Tiểu Chi trong lòng cùng chìm vào giấc ngủ.

Trời đã khuya, thời gian trôi nhanh thoắt cái đã đến buổi sáng.
"Ring...!Ring...!Ring..."
Tiếng chuông báo thức vang vọng khắp cả căn phòng.

Người đàn ông nhíu mày rồi quơ tay dài của mình bấm tắt đi.

Thẩm Quân Kỳ tiếp tục ôm lấy Tiểu Chi mà ngủ.

Không gian yên tĩnh trở lại.
Thế nhưng một tiếng sau trôi qua.

Tiếng chuông đó lại vang lên một lần nữa.

Bây giờ đã hơn tám giờ sáng.
Tiểu Chi khó khăn lắm mới tìm được điện thoại của mình ở trên đầu giường.

Cả cơ thể đau nhức vì tối ngày hôm qua ở trong bồn tắm bị té hai lần.

Giờ chỉ nhắc tay thôi Tiểu Chi cũng cảm thấy cạn kiệt sức lực.
"Tám giờ?"
Tiểu Chi kinh ngạc kêu lên khi nhìn thấy con số 8 tròn trĩnh đang hiện lên trên màn hình điện thoại.
Tiểu Chi hoảng hốt lập tức bỏ quên luôn việc cơ thể đau đớn, cô ngồi bật dậy muốn nhanh chóng chạy vào nhà vệ sinh.

Nhưng nhớ ra điều gì đó cô lại quay trở về giường một lần nữa.

"Này, Thẩm Quân Kỳ.

Sao anh không gọi tôi dậy hả? Anh hại tôi trễ học rồi này."
Tiểu Chi hét lớn lên, chạy loạn khắp phòng.
"Ưm..."
Thẩm Quân Kỳ bị Tiểu Chi làm ồn không ngủ được, anh tiện tay kéo cô gái đang chạy qua chạy lại xuống giường.

Thẩm Quân Kỳ ôm chặt lấy Tiểu Chi rồi vùi mặt ngủ tiếp.
“Thẩm Quân Kỳ"
Tiểu Chi thấy mình gọi nhỏ chẳng ăn thua gì nên lập tức tăng âm lượng giọng mình lên, sau đó đập thật mạnh vào tay của Thẩm
Quân Kỳ.

Cô lắc người anh càng mạnh hơn nữa:
"Giờ anh có chịu dậy không thì bảo?"
“Chuyện gì vậy?”
Thẩm Quân Kỳ cuối cùng cũng không chịu nổi sự cứng đầu của Tiểu Chi nữa, khẽ hé mắt dậy nhìn Tiểu Chi rồi hỏi,
“Anh mau dậy đi.

Tám giờ rồi.

Anh không phải đi làm hả?" Tiểu Chi vội nói nhanh rồi chui vào nhà vệ sinh để xử lý bản thân mình trước.

Thẩm Quân Kỳ có hơi nhíu mày, anh đúng là quên mất cuộc họp hôm nay.

Ở bên cạnh Tiểu Chi anh cảm thấy ngủ rất ngon, chỉ muốn ôm cô ngủ mãi vậy thôi.

Thẩm Quân Kỳ cũng nhanh chóng trở ra lại, cảnh tượng anh thấy là Tiểu Chi đang hối hả trong bếp, cô chạy đến chạy chui rối cả lên.
"Em làm gì vậy?"
Thẩm Quân Kỳ bật cười, nhìn Tiểu Chi mà hỏi.
"Anh còn đứng đó làm gì? Mau ra lấy xe đi.

Tôi ra liền ngay đây.” Tiểu Chi vội vã trét bơ vào hai cái bánh sandwich của mình, bỏ lật trứng chiên lên đó rồi quát Thẩm Quân Kỳ.

Sau đó lại vội vã bỏ hai chiếc bánh mì đó vào giỏ xách mang theo.
“Em đang chuẩn bị đồ ăn sáng cho tôi và em à?”
Thẩm Quân Kỳ nhìn Tiểu Chi, ánh mắt ánh lên sự ấm áp.

"Trời đất.

Sao anh còn ở đây? Đi mau đi.”
Tiểu Chi đã làm xong hai phần bánh mang theo, nghe giọng Thẩm Quân Kỳ liền không hài lòng.

Cô nhanh chóng đến kéo tay anh đi ra khỏi cửa nhà:
"Anh nhanh tay nhanh chân lên, không kịp ăn sáng ở nhà rồi nên tôi mang theo để lên xe ăn luôn.

Thẩm Quân kỳ để mặc Tiểu Chi hối hả kéo mình đi như vậy, trên môi nụ cười vẫn chưa tắt.

Anh cảm thấy rất hạnh phúc.

Khung cảnh này anh đã từng mơ rồi.

Một người vợ vội vã làm thức ăn để anh đi làm, chăm sóc bữa sáng cho anh.
"Anh dừng lại ở đây đi"
Thẩm Quân Kỳ lái xe chở Tiểu Chi đến trường học, đến một ngã tư dừng đèn xanh đèn đỏ thì Tiểu Chi bỗng kêu Thẩm Quân Kỳ dừng lại.
"Sao vậy?” Thẩm Quân Kỳ dừng xe lại, tấp vào lề rồi quay sang hỏi.
“Tôi xuống đây được rồi.

Đi bộ thêm một ngã tư nữa là đến trường rồi, anh cứ lái xe đi trước nhé."
Tiểu Chi dặn dò rồi lấy từ trong túi ra một phần bánh mì sandwich đưa cho Thẩm Quân Kỳ
“Đồ ăn sáng của anh này, lát đến công ty nhớ tranh thủ ăn đấy."
"Chuyện này là sao?"
Thẩm Quân Kỳ không nhận phần ăn từ trong tay Tiểu Chi mà nhíu mày hỏi lại.
" Anh bớt hỏi nhiều đi.

Trễ rồi kìa.

Mau cầm lấy"
Tiểu Chi vội vàng dúi bọc đồ ăn vào tay Thẩm Quân Kỳ rồi định mở cửa xe rời đi.

Nhưng không ngờ anh ta lại nắm luôn tay Tiểu
Chi kéo lại, không cho cô rời đi.
“Tiểu Chi.

Giải thích rõ ràng"
Thẩm Quân Kỳ gằn từng chữ một, nét mặt đầy vẻ không vui “Vì sao em không để tôi chở em đến trường mà phải đi bộ chứ?”
"Anh.

" Tiểu Chi có chút ngập ngừng, nhìn vẻ mặt không hiểu của Thẩm Quân Kỳ cô cảm thấy rất ngạc nhiên.

Người đàn ông này đúng là khó hiểu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận