Từng Chút Một Yêu Thương Em


"Tôi xin lỗi vì những hành động không tốt đã đối với em."
Thẩm Quân Kỳ nhẹ giọng nói.
"Anh còn nhớ?”
Tiểu Chi thả chiếc nĩa xuống bàn, nghiêm túc nói chuyện với Thẩm Quân Kỳ.

Nói thật thì mấy ngày qua cô cũng chẳng vui vẻ gì.
"Nhớ"
Thẩm Quân Kỳ cúi mắt thấp xuống, khẽ nói.
" Tôi cũng không quan tâm đến chuyện này nữa?"
"Được.

Vậy tôi đồng ý với em.

Tạm thời mối quan hệ này chỉ có tôi và em biết thôi.

Nhưng bất cứ khi nào em sẵn sàng thì cứ nói với tôi.

Tôi sẽ công bố cho cả thế giới này biết.

Được không?”
Thẩm Quân kỳ thấy Tiểu Chi cúi đầu, giọng nói run run như vậy cũng không nỡ ép buộc cô tiếp.

Anh chấp nhận nhượng bộ.

"Được."
Tiểu Chi gượng cười nhìn Thẩm Quân Kỳ gật đầu đáp ứng với anh.

Dù trong lòng cô biết ngày mà cả hai có thể quang minh chính đại ở bên nhau đó còn xa lắm.

Và có thể sẽ chẳng bao giờ có thể xảy ra.

Mối quan hệ mập mờ giữa cô với Thẩm Quân Kỳ cứ để như vậy thì tốt hơn.
"Vậy mau ăn thôi.

Đồ ăn nguội mất sẽ không ngon đâu." Thẩm Quân Kỳ thấy Tiểu Chi trở nên ngoan ngoãn như vậy trong lòng rất vui vẻ.

Anh chồm tay qua khẽ vỗ vỗ trên đầu Tiểu Chi mấy cái rồi nói.


Ánh mắt anh ngập tràn yêu thương.

Thẩm Quân Kỳ thích Tiểu Chi có vẻ ôn thuận như vậy, luôn luôn dịu dàng với anh.

Nhưng đôi khi anh cũng thấy cô gái hay đối chọi với anh cũng rất thú vị.

Nói chung anh rất thích Tiểu Chi, thích toàn bộ mọi thứ thuộc về cô.
"Anh cũng mau ăn đi.

Nhìn tôi mãi làm gì?”
Tiểu Chi bị Thẩm Quân Kỳ nhìn đến ngượng ngùng, bèn thúc giục Thẩm Quân Kỳ cũng mau ăn đi.

Sau đó cúi đầu vội vàng ăn để che giấu đi tâm tư của mình.

Thẩm Quân Kỳ khẽ cười rồi cũng nhanh chóng bắt đầu ăn.

Mấy ngày hôm trước gây nhau với Tiểu Chi anh cũng chẳng còn tâm trạng nào để ăn uống.

Bây giờ ăn lại thấy đúng là có chút đói.
Hai người ăn một mạch đến khi no căng bụng thì Thẩm Quân Kỳ mới đứng dậy tính tiền.

Tiểu Chi tranh thủ vào trong nhà vệ sinh để rửa tay,
"A.

Tiểu Chi.

Em cũng ăn ở đây sao?"
Lúc Tiểu Chi đang rửa tay thì bỗng nghe thấy tiếng nói quen thuộc từ phía sau vang lên, Tiểu Chi quay người nhìn lại thì thấy là chị học ở trên cô một khóa.

Người này cũng đã tham gia vào buổi casting hôm nọ, chắc chắn biết mặt Thẩm Quân Kỳ.

Trong lòng khẽ lộp bộp một tiếng.

Không ổn rồi.

“Dạ vâng.” Tiểu Chi cúi đầu khẽ chào chị ta, đáp lại đơn giản.
“Em đi với ai đó? Ăn xong chưa?" Chị thư ký bước đến bên chỗ rửa tay bên cạnh, nhìn Tiểu Chi cười hỏi:
“Khi nãy chị còn thấy Thẩm tổng nữa đấy.

Vị tổng giám đốc tài trợ cho bộ phim casting diễn viên ở trường mình ấy.

Hôm nay đúng là trùng hợp mà"
"Vậy ạ?”
Tiểu Chi cố tỏ ra ngạc nhiên, trong đầu suy nghĩ phải nói làm sao.

Có thể để chị ấy biết được mình và Thẩm Quân Kỳ đi ăn tối riêng không nhỉ? Hình như đi ăn riêng như vậy không hợp lý lắm thì phải? Tiểu Chi nhanh chóng quyết định nói dối:
“Đúng là trùng hợp thật.

Em đi ăn với một người bạn thôi.

Chắc chị không biết đâu"
"Em ăn xong chưa? Qua bàn chị ăn chung với mấy người trong trường luôn không? Bọn chị mới vào cửa là gặp Thẩm tổng ngay nên bọn nó đang ngồi bàn tán xem anh ấy đi với ai ngoài đấy đó.

không khéo ngày mai lại có scandal lên báo cho chúng ta coi rồi."
“Ha ha.

Thú vị vậy ạ"
Tiểu Chi cười cười, sau lưng bắt đầu đổ mồ hôi.

May là khi nãy cô trốn vào trong nhà vệ sinh trước, nếu không là đã bị bắt gặp rồi.

Cô vội vàng nói lời tạm biệt với chị khóa trên:
“Em ăn xong rồi, giờ về thôi nên chắc để hôm khác chị nhé.

Bạn em ra xe đợi sẵn rồi ạ."
"Vậy à.

Tiếc thế.


Vậy em về đi."
Tiểu Chi vẫy tay chào với chị ta rồi chạy nhanh ra ngoài bãi giữ xe trước theo lối cửa sau.

Cô không dám đi trở lại vào trong nhà hàng vì lo sợ Thẩm Quân Kỳ thấy cô sẽ kéo lại.

Lúc đó không biết lại có thể xảy ra chuyện gì nữa.

Đám người trong trường chắc chắn sẽ nhìn ra được điều gì đó.
Tiểu Chi chạy một mạch từ trong nhà vệ sinh ra chỗ bãi đậu xe.

Cô đứng chống tay trên xe của Thẩm Quân Kỳ mà thở nặng nhọc.
"Ring...!Ring...!Ring..."
Tiếng chuông điện thoại vang lên khiến Tiểu Chi giật mình.

Cô nhìn xung quanh xem có ai không, sau đó mới lấy điện thoại từ trong túi ra xem.

Là điện thoại của Thẩm Quân Kỳ.

Chết thật.

Cô chưa kịp báo cho anh ta biết cô đã rời đi trước rồi.
"Alo"
Tiểu Chi nhanh chóng bắt máy điện thoại.
“Em sao thế? Lâu vậy rồi vẫn chưa thấy trở ra? Gặp chuyện gì à?"
Giọng Thẩm Quân Kỳ chứa đầy lo lắng.
"A.

Em không sao.

Nhưng mà em ra ngoài chỗ đậu xe trước rồi ạ."
Tiểu Chi áy náy nói.
"Chỗ đậu xe? Sao lại chạy ra đó?"
“Chuyện này gặp mặt rồi nói được không? Anh thanh toán xong chưa?"
Tiểu Chi vội vàng nói.
“Xong rồi.

Em chờ một chút.

Anh ra đó ngay đây."
Thẩm Quân Kỳ nói xong thì lập tức đứng dậy đi nhanh ra ngoài bãi đậu xe, trong lòng anh lo lắng không biết Tiểu Chi đã xảy ra chuyện gì.
Rất nhanh thôi thì Tiểu Chi đã thấy bóng dáng Thẩm Quân Kỳ từ xa đang chạy tới.
"Tiểu Chi"
Thẩm Quân kỳ bước đến gần Tiểu Chi, nhìn cô một lượt từ trên xuống dưới.
"Có chuyện gì xảy ra à?"
“Anh mau mở cửa xe đi.

Ra khỏi đây rồi tính tiếp"
Tiểu Chi gạt bàn tay đang đặt trên vai của mình xuống, thúc giục Thẩm Quân Kỳ lên xe.


Cô sợ ai đó vô tình thấy cô với Thẩm Quân Kỳ đang đứng gần như vậy lại đồn ầm lên mất.
Thẩm Quân Kỳ thấy Tiểu Chi như vậy cũng nghe lời cô, nhanh chóng mở cửa xe cho Tiểu Chi ngồi vào.

Rồi sau đó anh nhanh chóng đi qua bên ghế lái, khởi động xe chạy đi.
"Giờ thì em đã có thể nói chuyện gì xảy ra được chưa?" Sau khi chạy khỏi nhà hàng hơn một cây số, Thẩm Quân Kỳ mới trầm giọng hỏi Tiểu Chi.
"À.

Cũng không có gì cả.

Khi nãy em thấy có chị học trong trường ghé nhà hàng đó ăn.

Do sợ mọi người nhìn thấy em với anh đi ăn chung lại nghĩ nhiều nên em muốn rời đi trước thôi." Tiểu Chi cúi đầu, khẽ trả lời cho Thẩm Quân Kỳ.
“Chỉ có như vậy?"
Thẩm Quân Kỳ nghi ngờ hỏi lại, giọng nói có chút nghiêm khắc hon:
“Em bỏ lại tôi ở trong nhà hàng, trốn ra ngoài chỗ đậu xe đứng.

Lén lén lút lút chỉ là vì không muốn có người phát hiện em đi ăn
tối với tôi sao?"
"Ừ.

Chỉ có như vậy thôi”
Tiểu Chi lí nhí đáp trong miệng.

Cô như đứa trẻ lầm lỗi không dám nhìn thẳng mặt Thẩm Quân Kỳ.
Thẩm Quân Kỳ thắng xe lại, tấp hẳn vào trong lề đường không lái đi tiếp nữa.
“Tiểu Chi ơi là Tiểu Chi.

Em có thấy mình đang hành xử như đứa ngốc không hả?".
Thẩm Quân Kỳ quay người nhìn lại Tiểu Chi khẽ trách: “Em có gì cần phải trốn tránh chứ?"
Thẩm Quân Kỳ thở dài rồi ôm hẳn cả người Tiểu Chi vào trong lòng:
"Yêu đương với tôi em cảm thấy áp lực đến cỡ này sao? Vì sao vậy?”
Tiểu Chi dựa vào vòm ngực ám áp của Thẩm Quân Kỳ, khẽ nhắm mắt lại.

Trong đầu cũng tự hỏi chính bản thân mình, không hiểu vì sao cứ là chuyện liên quan đến Thẩm Quân Kỳ thì cô đều rối cả lên.

Cô không thể nào bình tĩnh suy xét mọi chuyện như bình thường nữa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận