Tiểu Chi nghe lời Hữu Cảnh nói mới thở mạnh ra, rồi hít thở thật nhanh.
Từ nãy đến giờ cô luôn trong trạng thái sợ hãi, đến thở cũng không dám.
Nếu Hữu Cảnh có thể khẳng định chắc chắn như vậy thì Tiểu Chi đã có thể yên tâm phần nào rồi.
Tiểu Chi lại trở về trạng thái yên lặng ngồi chờ bên cạnh Hữu Cảnh.
Thêm ba tiếng nữa trôi qua, cuối cùng một đoàn bác sĩ mới kéo nhau ra khỏi phòng cấp cứu của Thẩm Quân Kỳ.
"Thẩm Quân Kỳ nghỉ ngơi đến sáng mai sẽ tỉnh lại.
Những việc còn lại tôi đã dặn dò các bác sĩ ở đây rồi.
Tôi đi trước đây."
Loius nhìn Hữu Cảnh báo cáo ngắn gọn và gật đầu chào.
Hữu Cảnh dẫn anh ấy ra ngoài, sau đó anh quay lại kiểm tra tình hình Thẩm Quân Kỷ một chút, dặn dò Tiểu Chi ở lại chăm sóc tốt cho cả hai rồi cũng rời đi.
Anh còn việc mà Thẩm Quân Kỳ giao phó phải làm.
Thẩm Quân Kỳ được chuyển ra khỏi phòng cấp cứu, tiến vào một phòng bệnh cao cấp khác.
Bên ngoài phòng, những người áo đen Hữu Cảnh đem đến vẫn thay phiên nhau bảo vệ 24/7.
Bên trong, Tiểu Chi vẫn luôn túc trực bên giường bệnh của Thẩm Quân Kỳ, một bước không rời.
Sáng hôm sau.
Thẩm Quân Kỳ cảm thấy đầu mình choáng váng, cánh tay nặng trịch không nhấc lên nổi.
Mở mắt ra nhìn xung quanh là bốn bức
tường trắng xóa, xa lạ.
Bên cạnh có một nhịp thở đều đều, Thẩm Quân Kỳ nhìn tới thì thấy Tiểu Chi đang ngồi bên cạnh giường anh, gục đầu lên cánh tay mà say ngủ.
"ây..."
Thẩm Quân Kỳ định vươn cánh tay chạm vào mặt Tiểu Chi thì cơn đau truyền đến bất chợt khiến anh rên lên.
Ký ức bắt đầu hiện về, anh cau mày nhìn lại cánh tay phải đang bó bột của mình.
"Anh cảm thấy như thế nào? Còn đau lắm hả?"
Tiểu Chi nghe tiếng nên giật mình tỉnh lại, cô nhìn thấy Thẩm Quân Kỳ đã tỉnh dậy, lo lắng hỏi.
"Anh có không sao"
Thẩm Quân Kỳ khẽ điều chỉnh người một chút, cơn đau lại lập tức ùa tới.
Thế nhưng chút đau đớn này cũng chẳng nhằm nhò gì với anh.
Nhìn lại khuôn mặt tiều tụy của Tiểu Chi.
Chắc cô ấy đã lo lắng lắm.
“Em khóc à?"
"Không có "
Tiểu Chi vội chối.
Thẩm Quân Kỳ cười cười, anh giơ cánh tay không bị thương của mình lên, chạm nhẹ vào mắt Tiểu Chi: "Mắt em đỏ hết rồi này.
Ngốc"
Tiểu Chi thấy ngại ngùng mà đẩy tay Thẩm Quân Kỳ ra, đứng thẳng dậy gượng gạo nói: “Anh nằm đó đi.
Em đi kiếm chút gì đó cho anh ăn"
Sau đó cô chạy đi mất, để lại Thẩm Quân Kỳ mỉm cười thỏa mãn ở trên giường bệnh.
Được một lúc sau thì điện thoại Thẩm Quân Kỳ vang lên, anh nhìn thoáng qua tên người gọi đến rồi nhấn nút nghe máy.
“Thẩm Quân Kỳ."
Một giọng nói người đàn ông vang lên trong điện thoại.
“Phía bên kia có động tĩnh gì không?"
Thẩm Quân Kỳ hỏi, ánh mắt trở nên sắc lạnh.
"Không có.
Thuộc hạ vẫn đang theo sát hành động của bên đó nhưng chúng rất im ắng, có vẻ như đánh hơi được điều gì rồi."
"Hừ.
Cứ tiếp tục theo dõi.
Tôi muốn xem đám người đó giãy chết như thế nào."
Thẩm Quân Kỳ hừ lạnh, ánh mắt liếc về phía cửa thấy thấp thoáng bóng dáng Tiểu Chi trở lại.
"Điều tra cho tôi thêm sự việc tai nạn tối qua tại LK Unite là do vô tình hay có người cố ý.
Cúp đây."
Thẩm Quân Kỳ đặt điện thoại lại trên giường, nằm ngay ngắn trở lại.
Tiểu Chi đẩy cửa phòng bệnh bước vào, trên tay cô có thêm một hộp đựng thức ăn lớn.
“Khi nãy phía quản lý của LK Unite có gọi cho em xin lỗi về sự cố đã xảy ra.
Cũng hẹn lại thời gian để trao đổi về việc ký kết hợp đồng xây dựng mô hình tại Trung Quốc"
Tiểu Chi vừa múc đồ ăn ra chén nhỏ cho Thẩm Quân Kỳ dễ ăn vừa nói.
“Nhưng em nói anh đang bị thương nên khi nào vết thương ổn hơn em sẽ báo thời gian gặp mặt.
Anh thấy khi nào thì ổn?".
“Không cần chờ tôi đâu.
Em cứ đi gặp bên đó rồi chốt luôn là được.
Tôi giao cho em toàn quyền quyết định chuyện này."
Tiểu Chi nhìn Thẩm Quân Kỳ mà ngạc nhiên: "Anh giao quyền quyết định cho em? Lỡ như em làm không tốt hoặc tệ đến mức không thể ký hợp đồng luôn thì sao?"
“Không sao.
Tôi tin tưởng em"
Thẩm Quân Kỳ nhìn Tiểu Chi cưng chiều mà nói, "Nếu như không thể ký hợp đồng đi chăng nữa thì cũng là lỗi của bên đó.
Chứ không phải lỗi của em"
Tiểu Chi khẽ cúi đầu, trong lòng dâng lên một luồng ấm áp.
Sau khi chuẩn bị thức ăn xong, Tiểu Chỉ đưa chén cháo đến cho Thẩm
Quân Kỳ, biểu thị ý anh cầm lấy ăn đi.
Thẩm Quân Kỳ nhìn thấy hành động đưa cháo của Tiểu Chi.
Thế nhưng anh chỉ im lặng nhìn chăm chăm cô mà không lên tiếng, cũng không đưa tay ra nhận.
"Sao thế?"
Tiểu Chi nhìn Thẩm Quân Kỳ khó hiểu mà hỏi.
"Em chăm sóc người bệnh như thế à? Tay tôi đang bị thương đây này.
Sao có thể tự cầm ăn được chứ?"
Thẩm Quân Kỳ tỏ ra bộ dáng giận dỗi, vừa nói vừa dơ cánh tay bó bột kín mít của mình đến trước mặt Tiểu Chi.
“Hả? Thế nhưng anh chỉ bị thương có một tay còn gì.
Tay kia còn hoạt động được kìa?"
“Tôi mặc kệ.
Tôi không quen sử dụng tay trái.
Không ăn được."
“Thế thì phải làm sao giờ?" Thấy Thẩm Quân Kỳ tự dưng lại trở giọng trẻ con, Tiểu Chi cảm
thấy rất buồn cười.
"Em."
Thẩm Quân Kỳ dùng cánh tay trái lành lặn của mình mà chỉ vào Tiểu Chi.
"Đút – cho – tôi – ăn - đi"
Rồi anh chỉ ngược về phía mình, chậm rãi nói từng chữ, trong mắt ánh lên ý cười.
"Không thể nào."
Tiểu Chi hét lớn, từ chối yêu cầu của Thẩm Quân Kỳ.
Cô cảm thấy hành động đút ăn này quá thân mật rồi.
Cô không thực hiện nổi đâu.
Chỉ mới nghĩ đến thôi mặt cô đã hơi nóng lên vì ngượng rồi này.
"Vậy thì thôi.
Cứ để tôi đói như vậy đi."
Thẩm Quân Kỷ thấy Tiểu Chi từ chối anh một cách khoa trương như vậy, có chút bất mãn mà ngồi tựa vào tường, quay mặt đi chỗ khác.
"Vậy sao được."
Tiểu Chi phân vân suy nghĩ, "Hay là em gọi người khác đến đút anh ăn nhé.
Đúng rồi.
Có cô y tá hay đến xem xét tình hình của anh ấy"
“Không muốn.
Tôi muốn chính tay em đút cho tôi ăn cơ."
Thẩm Quân Kỳ vẫn ngoan cố, không chịu nhìn Tiểu Chi mà nói.
"Anh.
"
Tiểu Chi cảm thấy rất đau đầu, sao cái người đàn ông này bị thương rồi lại biến thành con nít ba tuổi như thế này chứ.
“Em không muốn làm thì cứ để đó đi.
Cùng lắm tôi đói đến xỉu thì bác sĩ đem chất dinh dưỡng truyền vào cho tôi là được rồi.
Không biết như vậy thì vết thương này khi nào mới lành nổi nữa.
Không biết có tàn phế luôn không nhỉ?"
Thẩm Quân Kỳ đáng thương mà nói.
Tiểu Chi quả thực hết chịu nổi cái tên khùng điên này, cô bước nhanh tới cầm lấy chén cháo rồi ngồi lên giường, bên cạnh Thẩm Quân Kỳ.
“Anh quay mặt lại đây"
Tiểu Chi hậm hực nói.
"Không.
Em cứ đi ra ngoài đi.
Để tôi tự sinh tự diệt đi." Tiểu Chi thở dài, cô đặt lại chén cháo trên bàn, múc một muỗng cháo nhỏ.
Tiểu Chi vươn tay ra nắm lấy mặt của Thẩm Quân Kỳ, cưỡng ép anh quay đầu lại rồi nhét luôn muỗng cháo đó vào miệng anh.
"Chuyện...!ực...!gì."
Thẩm Quân Kỳ thấy Tiểu Chi ép mình quay đầu lại, nhíu mày định hỏi cô có chuyện gì thì bị muỗng cháo chặn ngang câu nói, khiến anh nuốt ực, quên mất cả nhai.
Sau đó anh ngạc nhiên nhìn Tiểu Chi, trong ấn tượng của anh cô gái này rất xa cách, luôn cố gắng không gần gũi anh nhiều nhất có thể.
Thế nhưng hôm nay cô lại có thể chủ động đút đồ ăn cho anh, dù là do anh dở trò nhưng không ngờ cô lại thật sự làm theo..