Từng Chút Một Yêu Thương Em


"Nhìn em làm gì.

Há miệng"
Tiểu Chi tiếp tục múc thêm một muỗng cháo nữa, đưa đến bên miệng Thẩm Quân Kỳ mà ra lệnh.
Thẩm Quân Kỳ ngoan ngoãn mà nghe lời, cứ thế Tiểu Chi đút cho Thẩm Quân Kỳ ăn hết cả một chén cháo.

Tiểu Chi cố gắng điều chỉnh nhịp thở của mình, làm ra mặt tỉnh bơ, thế nhưng hai gò má cô càng ngày càng đỏ lên từng chút.

Đến muỗng cháo cuối cùng, bàn tay Tiểu Chi có hơi run rẩy một chút, một ít cháo tràn ra ngoài đầu ngón tay cô.
Thẩm Quân Kỳ há miệng ăn trọn muỗng cháo, nhưng sau đó dùng đầu lưỡi liếm luôn phần cháo trên đầu ngón tay của Tiểu Chi.

Vừa liếm vừa đưa ánh mắt nhìn về phía Tiểu Chi.
Hành động của Thẩm Quân Kỳ quá bất ngờ, khiến Tiểu Chi ngẩn người ra quên cả rụt bàn tay về.

Tim Tiểu Chi bắt đầu đập loạn nhịp.

Ánh mắt Thẩm Quân Kỳ quá có tính sát thương đối với cô.

Đến khi Tiểu Chi định rút bàn tay về thì Thẩm Quân Kỳ lại nhanh tay hơn mà nắm chặt lấy nó, kéo Tiểu Chi sát lại bên cạnh mình.

Gương mặt hai người kề sát nhau, đầu của Thẩm Quân Kỳ bắt đầu có xu hướng tiến đến môi của Tiểu Chi.
Tiểu Chi mở to mắt nhìn khuôn mặt Thẩm Quân Kỳ ngày càng phóng đại tiến đến, hơi thở anh phà lên trên mặt cô ngưa ngứa, cô cứ ngồi im bất động đó mà quên cả phản kháng.
"Choang"
Đến khi hai đôi môi của Tiểu Chi và Thẩm Quân Kỳ chỉ còn khoảng chưa đến một centimet nữa thì sẽ chạm nhau thì phía cửa vang lên tiếng gõ, Tiểu Chi giật mình đứng phắt dậy.

Chiếc chén trên tay Tiểu Chi rơi xuống đất vỡ tan tành vang lên tiếng động lớn.
"Có chuyện gì vậy?”
Cô y tá nghe tiếng động nên lập tức mở cửa bước vào, lo lắng hỏi.

"A.

Tôi lỡ tay làm rớt thôi.

Không có gì."
Tiểu Chi vội với lấy khăn giấy ngồi xuống thu dọn đống mảnh vỡ rồi chạy ra khỏi phòng bệnh.

Khi Tiểu Chi lao ra khỏi cửa, cô còn có thể nghe thấy được tiếng cười to của Thẩm Quân Kỳ vọng ra từ trong phòng, như đuổi theo trêu chọc cô.
"Đáng ghét."
Mặt Tiểu Chi đỏ ửng lên, cô tức giận mắng lớn.
Cô y tá hết nhìn Thẩm Quân Kỳ ôm bụng cười trên giường bệnh, rồi nhìn ra phía cửa thoáng thấy bóng dáng hấp tấp chạy đi của Tiểu Chi.

Cô ta lắc đầu khó hiểu rồi cũng tiến lại giường thực hiện các thao tác thay dịch truyền.

Trong đầu cô ta đang suy tính không biết có nên sắp xếp một bữa kiểm tra não cho hai người này thử luôn không.
Tiểu Chi về khách sạn tắm rửa rồi lấy một ít quần áo và vật dụng cần thiết cho cả hai người, mang cả laptop, sau đó mới ra đường bắt taxi để đến lại bệnh viện.
Khi Tiểu Chi quay trở lại một lần nữa, Thẩm Quân Kỳ đã ngủ thiếp đi.

Tiểu Chi khẽ đóng cửa lại rồi tiến đến bên giường của anh.

Gương mặt của Thẩm Quân Kỳ rất đẹp, dù bị thương nặng nên sắc mặt có chút nhợt nhạt nhưng vẫn không che lấp nổi đường nét hoàn hảo trên mặt anh, mi mắt dài khẽ run run.

Tiểu Chi ép buộc bản thân mình phải rời mắt khỏi gương mặt đó, không thể để bị mê hoặc như vậy.

Dạo gần đây cô thấy bản thân mình rất dễ bị dao động bởi anh.
Tiểu Chi nhắc một chiếc ghế, ôm laptop ngồi xuống bên cạnh Thẩm Quân Kỳ.

Khi nãy cô đã liên hệ lại với phía LK Unite, ngày mai cô sẽ đến bên đó để bàn bạc việc họp tác thay mặt cho Thẩm Quân Kỳ.

Vì vậy hiện tại cô cần chuẩn bị một số tài liệu trước để ngày mai sử dụng.

Bình thường trong các buổi như thế này Thẩm Quân Kỳ luôn là người trao đổi chủ đạo.

Không ngờ lần này Thẩm Quân Kỳ lại tin tưởng giao cho cô đảm nhiệm hoàn toàn.
"Tiểu Chi"
Tiếng gọi khẽ bên tai khiến Tiểu Chi dời mắt khỏi màn hình máy tính.
"Sao ạ? Anh cần gì sao? Có khát nước không? Em rót cho anh nhé"
Tiểu Chi quay lại nhìn Thẩm Quân Kỳ, ân cần hỏi.
Thẩm Quân Kỳ khẽ gật đầu đồng ý, anh cố gắng chống tay mình ngồi dậy, Tiểu Chi lập tức tiến tới giúp Thẩm Quân Kỳ, đỡ anh ngồi lên, lấy thêm một cái gối chèn dưới lưng để anh có thể thoải mái hơn.
Trong quá trình Tiểu Chi đỡ lưng cho Thẩm Quân Kỳ, một vài lọn tóc dài đung đưa trước mặt anh, mang đến một mùi thơm thoang thoảng.
“Thơm quá.

Em mới tắm à?"
Thẩm Quân Kỳ nói rồi cố tình tiến sát hơn đến người Tiểu Chi, khẽ hít vào.
"Dạ vâng."
Tiểu Chi đỏ mặt, lập tức lùi ra xa, "Anh chờ chút em đi rót nước cho anh"
“Ganh tị ghê.

Anh cũng muốn được như vậy."
Thẩm Quân Kỳ mỉm cười nhìn bóng lưng của Tiểu Chi đang rót nước mà nói.
"Sao cơ?"

Tiểu Chi đưa ly nước cho Thẩm Quân Kỳ, không hiểu mà hỏi lại.
Thẩm Quân Kỳ nhận ly nước, uống một ngụm xong sau đó mới từ tốn trả lời cho Tiểu Chi: "Tôi cũng muốn đi tắm, gội đầu nữa."
“Được mà.

Trong phòng này có nhà tắm đấy.

Em có đem đồ thay cho anh mà.

Anh vào tắm đi."
"Vậy em vào giúp tôi gội đầu nhé."
"Hả?"
Tiểu Chi hoang mang, chuyện gì vậy nè.
"Em quên rồi sao.

Tay tôi đang bị thương đây này.

Em không giúp tôi thì sao tôi tự gội đầu được đây?”
Thẩm Quân Kỳ vừa nói vừa giơ cánh tay băng bột lên như làm chứng cho Tiểu Chi thấy.
"Nhưng chuyện này."
Tiểu Chi khó xử.

Hình như việc này không được hay cho lắm thì phải.
"Không có nhưng nhị gì hết.

Lẹ lên.

Tôi khó chịu lắm rồi đây này.

Hôm qua nằm dưới đất, cả người toàn bụi bặm, đầu tóc dơ lắm rồi đây này."
Thẩm Quân Kỳ không cho Tiểu Chi từ chối, gấp gáp nói.
Anh giở chăn lên, tự chống một tay muốn đứng dậy.

Nhưng sau đó nhăn mặt, ôm lấy cánh tay bị thương mà ra vẻ đau đớn.

Tiểu Chi sợ hãi lập tức chạy đến bên cạnh Thẩm Quân Kỳ.
"Anh có sao không? Làm gì mà nóng vội như vậy.


Anh chờ em đi lấy khăn đã rồi sẽ quay lại dìu anh vào nhà tắm.

Đứng đây chờ em đó."
Tiểu Chi cuối cùng cũng phải đồng ý.

Cô dặn dò Thẩm Quân Kỳ rồi quay đi lấy đồ, ngay khi Tiểu Chi vừa quay đi Thẩm Quân Kỳ bỗng nở nụ cười ranh mãnh.
Thẩm Quân Kỳ để ý rằng Tiểu Chi rất quan tâm đến vết thương của anh, chỉ cần anh tỏ vẻ đau đớn thì cô lập tức sẽ chiều theo ý anh.
Khi Tiểu Chi mang ba bốn cái khăn xong quay lại thì Thẩm Quân Kỳ lại trở lại bộ dạng nghiêm chỉnh ôm cánh tay bị thương của mình.
“Đi thôi anh."
Tiểu Chi đỡ Thẩm Quân Kỳ xuống giường, anh gần như ôm hẳn Tiểu Chi vào lòng, dựa hoàn toàn vào cơ thể nhỏ bé của Tiểu Chi mà bước đi.
Tiểu Chi dìu Thẩm Quân Kỳ đi vào nhà tắm, suy nghĩ một chút cô lấy khăn lót dưới sàn nhà gần bồn tắm lớn, rồi để Thẩm Quân Kỳ ngồi bệt xuống đấy, lưng tựa vào thành bồn tắm, để đầu anh ngửa ra sau.

Còn Tiểu Chi thì nhảy luôn vào trong bồn tắm, cầm lấy vòi sen, chuẩn bị gội đầu cho Thẩm Quân Kỳ.
"Bắt đầu thôi."
Thẩm Quân Kỳ nhìn Tiểu Chi, thích thú mà nói, "Chờ chút."
Tiểu Chi vẫn cảm thấy không ổn, cánh tay bị thương của Thẩm Quân Kỳ không thể để dính nước.

Cô chạy ùa ra ngoài sau đó trở lại với mấy cái bọc nilon lớn và dây.

Tiểu Chi lấy bọc nilon quấn quanh cánh tay phải của Thẩm Quân Kỳ, rồi nhẹ nhàng cột dây kỹ lại.
"Hoàn thành "
Tiểu Chi tự hào khi nhìn thành quả của mình, chắc chắn và đầy tính thẩm mỹ.
“Cám ơn em"
Thẩm Quân Kỳ cười nói với Tiểu Chi.

Cô nàng của anh kỹ tính quá đi mất..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận