Từng Đem Tình Yêu Gửi Biển Núi

Ngày đó người nổi bật nhất vốn dĩ là Lưu Thần Nghệ, có người vì cô ta cúi đầu xưng thần, đấu tranh anh dũng. Dù cho ai thua ai thắng, cô ta đều là tiêu điểm được nhiều người quan tâm.

Tuy nhiên nửa đường lại xuất hiện một người qua đường Giáp.

Kịch bản của cô ta đang trong lúc cao trào nhất, sắp thành công lại phải chắp hai tay đưa cho người khác.

Những âm thanh bàn luận nói nhỏ khe khẽ làm tôi rất mẫn cảm, cái loại cảm giác này đã từng là ác mộng ba năm hồi cấp hai, tôi vốn tưởng rằng cảm giác của những năm đó đã dần dần phai nhạt, trong nháy mắt lại giống như đánh vào lưng tôi, đánh thức khắp người run rẩy.

Như là con chuột bò xung quanh con hẻm, sột sột soạt soạt, lúc bạn đi ngang qua nghe được nhưng khi quay đầu lại, ngoại trừ bóng tối còn có tiếng cười mờ ảo, không nhìn thấy gì cả.

"Đó là cô ta."

"Nghe nói, cô ta là.. Sau đó, cậu hiểu rõ đi, dù sao cô ta vốn là người như vậy."

"Đừng nhìn ngày thường cô ta trông ngây thơ, không tranh không giành, trà xanh nhất là loại người này."

"Người ta thật biết giả vờ nha."

"Lớn lên cũng chẳng ra gì, cậu xem gương mặt kia, chân kia, sách, người xấu xí bày nhiều trò."

"Tớ nghe nói là từ đế đô tới, cái loại thành phố lớn lại chuyển tới nơi nhỏ bé của chúng ta, chắc là đã làm chuyện gì rồi."

"Mẹ cô ta.. Hiểu đi."

Vô số câu nói thấp giọng mang theo tiếng cười bén nhọn, dường như đi từ vô số lỗ chân lông tiến vào làn da, không ngừng cười ở bên tai tôi, không ngừng cười, không ngừng cười.


Những cái gương mặt đó xoay chung quanh tôi, mỗi một khuôn mặt đều đang cười, họ nói tên của tôi, cùng nhau cười đùa.

Tôi không nghe rõ họ khe khẽ nói nhỏ cái gì, chỉ có thể thấy lúc họ nói chuyện lộ ra răng nanh và đầu lưỡi, lúc tôi đi ngang qua nghiêng tầm mắt về phía tôi, lúc tôi đi rồi dùng tay chỉ sau lưng tôi.

Họ ép tôi đi vào ngõ nhỏ, giống như muốn lấy mạng của tôi, cho đến tôi chết mới có thể buông tha.

* * *

"Còn tốt, chỉ là tuột huyết áp."

Tôi tỉnh lại ở phòng y tế.

Vô số ruồi muỗi giống như nhảy lên mí mắt của tôi, tôi mở mắt ra nhìn trần nhà màu trắng, ý thức vẫn vô cùng rối loạn.

Phản ứng của tôi chậm chạp, bác sĩ hỏi tên của tôi, lớp, đại não lại giống như không chịu xử lý, tôi nghe rõ bác sĩ nói mỗi một chữ, lại không cách nào dùng câu chữ xử lý thành tin tức, tôi chỉ giống một cái rối gỗ ngu dốt.

Kim tiêm đâm vào mạch máu làm cho tôi hơi đau đớn mới đánh thức tôi.

Phòng y tế ngoại trừ tôi còn có hai người, một cái bác sĩ, một người khác là bạn học đưa tôi tới phòng y tế. Tôi không biết tên của cậu ấy, chỉ cảm thấy quen mắt nhưng không phải bạn cùng lớp, hẳn là không quen biết.

Ngược lại là cậu ấy có ấn tượng mà nhớ tới, hỏi tôi: "Cậu có phải quen biết Chu Gia Dã không?"

Trái tim tôi nhảy lên một cái rất nhẹ, ý thức có chút rõ ràng, tôi ngơ ngẩn gật đầu.

Cậu ấy nghĩ nghĩ, giống như nhớ tới cái gì: "Có phải đại hội thể thao hôm đó cái kia.."

Đồng tử tôi hơi co lại, lỗ tai lại xuất hiện ra vô số tiếng cười nhạo, chói tai đến lôi kéo tóc tôi, đá ghế của tôi, làm đổ ly nước lên sách giáo khoa.

Tôi theo bản năng sau trốn đi, đụng vào vách tường phía sau, cái gáy bỗng nhiên cảm thấy đau làm tôi trong nháy mắt bị kéo về hiện thực.

Đương nhiên đối phương cũng luống cuống, vươn tay muốn đỡ tôi: "Bạn học cậu làm sao vậy?"

Tuy nhiên cho dù cậu ấy nói cái gì, ùa vào lỗ tai tôi đều là tiếng cười, âm hồn không tan, dường như có vô số bàn tay vươn tới, ép buộc lôi kéo muốn kéo tôi vào vực sâu, tôi giống như người sắp chết hít thở không được, đau khổ cố gắng chống cự và giãy giụa.

Bác sĩ thấy tình trạng của tôi không đúng lắm, vội vàng lại đây đỡ lấy tôi, nhẹ nhàng vỗ vỗ cánh tay của tôi ý bảo an tâm, rồi sau đó quay đầu lại nói với bạn học kia: "Em đi về trước đi, sắp phải vào học rồi."

Bác sĩ giúp tôi xử lý vết máu trên mu bàn tay vừa đâm kim tiêm, dịu dàng dỗ dành tôi, tôi mới dần dần ổn định xuống.

Bạn nam trước khi đi lại liếc nhìn tôi một cái, không hiểu ra sao.

Cửa nhẹ nhàng đóng lại, phòng y tế chỉ còn lại tôi và bác sĩ.


Bác sĩ dịu dàng ngồi ở đối diện tôi, giọng nói rất hiền hòa, giống như nói chuyện đời thường, chậm rãi nói một số lời nói. Từ cây xanh trên bàn nói đến cây cối trong sân trường, lại đến việc học ngày thường, không có chủ đề gì cả.

Tới đâu liền nói đến đó, giọng nói của bác sĩ ôn hòa không có bất kì tính công kích, đề tài cũng bình thường, cảm xúc của tôi dần dần bình ổn xuống, bắt đầu có thể trả lời như thường.

Vào lúc này bác sĩ mới bắt đầu hỏi tôi: "Lúc trước em có từng xem qua bác sĩ không?"

Bác sĩ vươn tay chỉ chỉ vị trí trái tim: "Về mặt này."

Tôi lắc lắc đầu, hỏi bác sĩ: "Bệnh tim đúng không ạ?"

Tôi trả lời rất mờ mịt, bác sĩ cũng hiểu được tất cả.

Bác sĩ nhìn tôi bằng ánh mắt không có làm tôi cảm thấy mâu thuẫn thương xót, vẫn cứ rất ôn hòa nói cho tôi: "Trên lớp chắc em có học qua, sức khỏe chia làm sinh lý và tâm lý."

Tôi gật đầu.

Bác sĩ xoa xoa đầu tôi, lúc này dường như không chỉ là bác sĩ, có một loại cảm giác an toàn của phụ huynh: "Bệnh của em nằm ở phía sau."

Phòng y tế nằm ở vị trí xa xôi, không nghe được tiếng đọc sách trong khu dạy học, trong rừng ngẫu nhiên có chim hót, xuyên qua hàng cây, lưu lại một chuỗi âm thanh hoặc nhẹ hoặc nặng nề, rồi sau đó lại rơi vào trống vắng.

Một trận yên tĩnh, ngoài cửa bỗng có âm thành gì đụng vào cửa.

Bác sĩ quay đầu.

Là bạn học vừa rồi đưa tôi tới phòng y tế, nửa cơ thể của cậu ấy không cẩn thận ngã vào, vẻ mặt xấu hổ: "Thực xin lỗi thực xin lỗi, cái kia, đúng rồi, bút của em giống như rơi ở nơi này, nên em muốn đi vào tìm xem lại sợ làm phiền."

Bác sĩ chỉ trầm mặc liếc tôi một cái, rồi sau đó như thường trả lời cậu ấy: "Lúc em tới không có mang bút."

Bạn nam liên tục xin lỗi: "Úc úc úc, em nhớ lầm, xin lỗi đã làm phiền ạ."


Lần này cửa trực tiếp bị đóng lại.

Bác sĩ không có ngồi xuống, mà đứng xem biểu cảm của tôi, sau một lúc hỏi: "Bạn nam này em quen biết không?"

Tôi lắc lắc đầu.

Nhưng tôi nhớ tới cậu ấy hỏi tôi, giống như quen biết tôi.

Tôi truyền dịch xong cũng không quay về lớp học, mà yên tĩnh ngồi ở phòng y tế, bác sĩ cầm một quyển truyện tranh cho tôi giết thời gian.

Tôi nghi ngờ nhìn quyển truyện tranh, bác sĩ nhẹ nhàng giải thích: "Là của con gái tôi, kể đến câu chuyện của một thiếu niên đồ long và công chúa."

Tôi gật gật đầu.

Cả một buổi chiều, tôi cứ như vậy ngồi ở phòng y tế xem hết quyển truyện tranh.

Truyện tranh vẫn còn tiếp, tôi hỏi bác sĩ còn phần tiếp theo không? Bởi vì câu chuyện này rất hay, vô cùng hấp dẫn tôi.

Bác sĩ đưa lưng về phía tôi, đang bận việc của ông ấy, nghe vậy sau trả lời tôi: "Có, truyện tranh này nửa tháng ra một tập, em có thể ở mua được ở bất kì sạp báo hoặc là hiệu sách, cũng có thể trực tiếp dựa vào phía trên viết để đặt hàng, sau khi ra tập mới sẽ trực tiếp gửi đến địa chỉ của em."

Bác sĩ quay đầu lại, giọng điệu nhẹ nhàng: "Từ từ chờ đến kết thúc đi, đó sẽ là một cái kết thúc làm cho em vừa lòng."

Còn quyển truyện tranh này bác sĩ tặng cho tôi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận