Từng Gửi Tình Yêu Nơi Biển Núi


Cuối tháng, kỳ thực tập của tôi kết thúc, tôi không chọn ở lại mà lấy giấy chứng nhận thực tập rồi quay lại trường học.
Nhóm trưởng và các đồng nghiệp trong nhóm nói với tôi những lời luyến tiếc và chúc phúc, tôi lại thực hành ứng xử với mối quan hệ giữa người với người lần cuối, mỉm cười tạm biệt họ.
Năm tư đại học đã không cần lên lớp nữa, bây giờ cũng mới đến giai đoạn chọn đề tài cho luận văn tốt nghiệp, phần lớn thời gian có thể nằm ở kí túc xá từ sớm đến tối, cuối cùng tinh thần căng thẳng cả nửa học kỳ cũng có thể thả lỏng.
Những ngày này tôi đều ở trong kí túc xá xem phim truyền hình, xem chương trình giải trí, viết chút tiểu thuyết, đến giờ thì đi ngủ sớm.

Dây thần kinh của tôi đã bị tổn thương nên chứng mất ngủ là chuyện bình thường, rất khó để điều trị, tất cả những gì tôi có thể làm là nằm xuống và ngủ đúng giờ, mong sớm điều chỉnh được đồng hồ sinh học.
Tuy nhiên, tâm trạng của tôi dần dần ổn định ở trạng thái tinh thần thoải mái, có thể tạm thời ngừng uống thuốc nhưng trạng thái ngủ vẫn tệ hại như xưa, đó là vấn đề tồn tại từ lâu.
Chu Gia Dã liên tục gửi cho tôi rất nhiều thứ đều giúp cho giấc ngủ.
Tôi không biết những thứ này có hiệu quả hay không, nhưng gắn liền với danh nghĩa của Chu Gia Dã, giấc ngủ của tôi thật sự được cải thiện rất nhiều, ít nhất là đôi khi bừng tỉnh sau cơn ác mộng có thể nhanh chóng ngủ lại.
Khi tôi xem các chương trình giải trí và phim truyền hình, tôi vẫn thích tìm cậu ấy để hỏi thêm về những gì chưa được tiết lộ.
Chu Gia Dã cũng từ bất lực thành quen, nhưng điều khiến cậu ấy cảm thấy khó tin chính là tôi đòi tiết lộ phim truyền hình thì thôi đi, tiết lộ nội dung trong các chương trình giải trí có gì hay ho, trò chơi phải có thua có thắng.
Tôi nói không được, tôi muốn biết kết quả rồi mới đi xem quá trình, nếu không tôi phải lo lắng đề phòng, sẽ không tài nào chịu nổi.
Chu Gia Dã hoàn toàn bó tay, sau đấy cũng lười cười tôi, tôi hỏi thắng hay thua thì cậu ấy nói thẳng kết quả cho tôi.
Cậu ấy có rất nhiều bạn bè, tĩnh cách vẫn thế, ai cũng chơi được, ai cũng có thể làm bạn, đúng lúc tôi gửi ảnh chụp màn hình người bạn cậu ấy quen biết, cậu ấy không bận sẽ nói những chuyện cười của người kia cho tôi nghe, tôi cảm thấy người trong màn hình xa không thể với tới, nhưng họ bên cạnh cậu ấy sẽ trở nên rất gần gũi.
Nhưng cậu ấy cũng chỉ kể những chuyện vui vẻ thú vị, cậu ấy chỉ nói đến đấy thôi.
Tôi biết cậu ấy bị thương trong tiết mục, cũng biết cậu ấy bị sốt còn phải quay hình, biết cậu ấy buồn ngủ thức trắng cả đêm không nghỉ ngơi để đuổi kịp lịch trình, biết cậu ấy cũng sẽ bị phớt lờ, biết trên mạng sẽ có những lời chửi rủa khó nghe, nhưng xưa nay cậu ấy chưa từng nhắc với tôi những thứ này, tôi chỉ có thể giả vờ như không hiểu gì cả.
Tôi đã từng hỏi gần hỏi xa, bây giờ cậu bận quá, hiếm khi về Đế Đô một chuyến, lâu rồi cũng không gặp được cậu.

Cậu ấy chỉ đón ý đùa giỡn theo câu nói của tôi, đương nhiên bây giờ muốn gặp mặt trực tiếp rất khó, sao muốn gặp là gặp được.
Phải chăng khó khăn là khoảng cách, là thời gian, là biển người đông nghìn nghịt giữa tôi và cậu ấy?
Tầm cuối tháng mười hai, Hứa Tiểu trở về trường học.

Nguyên nhân rất đơn giản, cô ấy cãi nhau chia tay với bạn trai, một mình cô ấy quay lại trường.
Nguyên nhân chia tay cũng rất đơn giản, bạn trai cô ấy dáng dấp đẹp trai, đang làm một blogger đăng video ngắn có hơn triệu người hâm mộ.

Nửa học kỳ này gần như Hứa Tiểu đi theo bạn trai tìm cảnh quay video khắp nơi.
Nhưng tài khoản kia của bạn trai cô ấy dựa vào dáng dấp đẹp trai và khuôn mặt dễ nhìn thu hút lượng người hâm mộ nữ đông đảo.

Bạn trai cô ấy cân nhắc rất nhiều lần, không để người hâm một biết anh ta đang yêu đương.
Hứa Tiểu cũng không thèm để ý điều này, bởi vì cô ấy cũng không nghĩ đến việc ở bên anh ta mãi mãi, sau khi công khai lỡ chia tay nhau thì cô ấy cũng bị bàn tán.
Cho nên khoảng thời gian này cô ấy đi khắp nơi quay video cùng bạn trai đều làm một số công việc trợ lý, ngẫu nhiên xuất hiện trước ống kính thì giải thích là nhân viên.
Nhưng hotboy mạng như anh ta được gửi tin nhắn riêng tư không ngừng.
Gửi đủ thứ từ lời tâm tình, tỏ tình, dỗ ngon dỗ ngọt, trừ tin nhắn còn có nhóm người hâm mộ, mỗi ngày nhận đủ loại trêu chọc.
Ngày đó Hứa Tiểu phát hiện anh ta thêm cách liên lạc với mấy người hâm mộ nữ, nói chuyện lộ liễu, ảnh chụp cũng thế.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Cô ấy xem nhật ký trò chuyện cay mắt kia thì tức giận mua vé quay về trường học ngay trong đêm.
Lúc quay về kí túc xá nói với tôi thì cô ấy vẫn tức giận không chịu nổi, trong kí túc xá chỉ có hai chúng tôi, tôi là người duy nhất cô ấy có thể tâm sự, thế là tôi mắng trai đểu với cô ấy cả một đêm, mắng mãi đến khi trời hửng sáng, cuối cùng Hứa Tiểu không chịu nổi nữa mà đi ngủ.
Mà tôi, người bệnh mất ngủ làm lỡ giờ của đồng hồ sinh học nên hoàn toàn không ngủ được.
Tôi cố gắng nằm trên giường, thân thể rất mệt mỏi nhưng đầu óc lại rất minh mẫn, cuối cùng tôi cũng ngủ được, giấc ngủ này ngủ thẳng đến tối, ban ngày Chu Gia Dã gửi cho tôi mấy tin nhắn nhưng tôi không trả lời.
Cậu ấy lại gọi điện thoại cho tôi mà tôi cũng không nhận.
Không chỉ có một cuộc gọi nhỡ, kéo từ trên xuống dưới đều là cuộc gọi nhỡ của cậu ấy.
Tôi nhìn tin nhắn chưa đọc và cuộc gọi nhỡ đầy màn hình, ngủ đến nỗi đầu óc hơi mơ hồ ngây ngốc trong chốc lát, rất nhanh sau đó Chu Gia Dã lại gọi đến.
Tôi vội vàng nhận cuộc gọi, nhưng trong điện thoại cậu ấy chỉ im lặng.
Yên lặng đến nỗi tôi tưởng rằng điện thoại của tôi bị hỏng, tôi thử nói: “Nghe được không?”

“Lâm Ý.” Cậu ấy cất lời những giọng rất khàn, càng giống căng thẳng mất tự nhiên: “Cả ngày nay cậu đi đâu?”
Tôi nhìn màn đêm đã tối đen bên ngoài, không chú ý bây giờ là mấy giờ mà thành thật trả lời cậu ấy: “Không đi đâu cả, tớ ngủ cả ngày.”
Thật lâu sau cậu ấy mới nói: “Biết rồi.”
Giọng nói khàn khàn như vừa trải qua một phen chạy trốn, lúc này mới có thể thả lỏng.
Điện thoại vẫn chưa cúp, tôi hỏi cậu ấy: “Cậu tìm tớ có chuyện gì không?”
“Không có.”
“Nhưng cậu gọi rất nhiều cuộc.”
“Lâm Ý.”
“Ừm tớ đây.”
Cậu ấy dừng lại rồi mới nói: “Ngủ tiếp đi.”
Sau đó cậu ấy cúp máy.
Màn hình điện thoại quay về trang thông báo vô số tin nhắn chưa đọc, từ một tiếng đầu tiên sau khi tôi không trả lời tin nhắn của cậu ấy, sự lo lắng của cậu ấy chuyển từ bối rối sang vội vàng, gần như tràn ra cả màn hình.
Dường như giờ tôi đã hiểu điều cậu ấy đang do dự muốn nói.
Tôi vội nhắn tin lại cho cậu ấy, giải thích rằng tối qua tôi đã trò chuyện với bạn cùng phòng quá lâu, đến sáng thì mất ngủ, khó khăn lắm mới ngủ được, có mấy lần tỉnh dậy mơ mơ màng màng nhưng lại ngủ tiếp vì quá buồn ngủ.
Tôi nói tớ xin lỗi, tớ không ngờ lại làm cậu lo lắng.
Cậu ấy chưa trả lời.
Tôi gửi cho cậu ấy gói cảm xúc mèo con chảy nước mắt, cậu ấy luôn mềm lòng và rất thích điều này.
Một giây sau hiện lên đối phương đang nhập, dòng chữ thể hiện ngữ điệu không có chút dao động, cậu ấy chỉ nói: [Biết rồi.]
Tôi đang suy nghĩ có nên gọi lại cho cậu ấy không, Hứa Tiểu ở giường trên cũng thức dậy, cúi đầu hỏi tôi: “Ý Ý, vừa rồi cậu gọi điện thoại sao?”
Tôi lập tức cứng đờ, học kỳ này ở một mình quen rồi,vừa rồi ngủ đến mơ hồ, thức dậy quên mất hôm nay không phải chỉ có mình tôi ở kí túc xá.
Từ trước đến nay trực giác của Hứa Tiểu rất nhạy cảm, một khi cô ấy bắt được chi tiết ở mặt này thì hoàn toàn không thể lừa được cô ấy.

Quả nhiên còn chưa đợi tôi thừa nhận thì cô ấy đã hỏi một vấn đề: “Bắt đầu từ khi nào thế? Sao chưa từng nghe cậu nhắc tới?”
“…”
“Thế nào, cao bao nhiêu, tính cách ra sao, ở trường chúng ta sao, hay là cậu quen lúc thực tập?”
Hứa Tiểu dò xét rất phấn khích, không hề có dáng vẻ u oán như tối qua, dường như còn hưng phấn hơn khi cô ấy có bạn trai mới.
Tôi vẫn không nói gì, cô ấy càng vội không chờ nổi mà leo xuống giường: “Ui chao tiết lộ với tớ một tí đi, các cậu ấy không ở đây nên không làm phiền cậu đâu.

Tối hôm qua tớ nói với cậu nhiều như vậy, chị em tốt chia sẻ kinh nghiệm yêu đương với nhau thì có làm sao đâu, cậu có gì đắn đo thì tớ có thể phân tích giúp cậu.”
Tôi không biết câu nào của cô ấy đã thuyết phục tôi, có lẽ là vì… phân tích giúp tôi.
Nhưng câu trả lời của tôi rất thành thật, tôi lắc đầu: “Còn chưa bắt đầu.”
Vẻ mặt Hứa Tiểu thấu hiểu, dài giọng ồ một tiếng: “Giai đoạn mập mờ!”
“…Cũng không đúng.”
Hứa Tiểu lại phân tích thêm: “Giai đoạn mập mờ là khúc nhạc dạo, có hảo cảm nên tiếp xúc với cậu.”
“…”
Tôi vẫn lắc đầu.
Hứa Tiểu nhìn không hiểu: “Vây bây giờ là tình huống gì?”
“Thì là như vậy, ví dụ như, tớ nói ví dụ." Tôi giải thích điều kiện tiên quyết, Hứa Tiểu có vẻ như đã hiểu, tỏ ý cậu cứ nói tiếp, sau đó tôi nói: “Đối phương giống bạn trai cũ của cậu, có rất nhiều người yêu thích hâm mộ, anh ấy bận rộn, thỉnh thoảng mới dành thời gian trả lời tớ vài câu, tớ muốn gặp anh ấy cũng rất khó.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Ngừng.”
Hứa Tiểu chưa đợi tôi nói xong đã thấm thía nói: “Ý Ý, đề nghị của tớ là đừng nên nói yêu đương với người này.”
“Vì sao vậy?”
“Đầu tiên là công khai, không phải vì tớ có thành kiến với anh ấy vì bạn trai cũ của tớ, trước tiên chúng ta nói đến nhân phẩm của người này, giả thiết như anh ấy là người tốt nhưng chỉ với thân phận này thì tớ đề nghị cậu chạy nhanh.”
“…Vì sao?”
Hứa Tiểu như chị cả xoa nhẹ xuống trán tôi, hiếm khi thấy thùy mị đáng tin cậy: “Đồ ngốc, cậu không hiểu tính cách của mình à, trong môi trường internet ngày nay, nó có thể xé nát cậu thành từng mảnh, cho dù người hâm mộ của anh ấy tha cho cậu thì cũng có rất nhiều ánh mắt khác đang nhìn chằm chằm vào cậu.

Cậu không hiểu rõ nhưng tớ hiểu, bạn trai cũ của tớ chỉ là hotboy mạng có hơn triệu người hâm mộ đã bị theo dõi gắt gao, khi chụp ảnh phải photoshop xóa hết những nơi có thể bị phản chiếu.


Có lần trong mắt anh ta phản chiếu bóng tớ, có người đào được tài khoản của tớ, tớ bị nhắn tin mắng chửi, mắng từ tướng mạo tớ đến người nhà tớ, nguyền rủa, gửi những thứ kinh khủng, cuối cùng anh ta nói tớ là nhân viên mới xem như yên ổn.

Nếu như cậu vô tâm vô tư như tớ thì còn được, nhưng với tính cách sợ xã hội như cậu thì tớ sợ không đến một tháng cậu sẽ bị trầm cảm đấy!”
Tôi nghe được hai chữ cuối, ngón tay của tôi khẽ cong lại theo bản năng.
Thật ra bạn cùng phòng không biết tiền sử bệnh của tôi, lời nói của cô ấy chỉ là vô tình nhưng lại khiến tôi hiểu thêm về khoảng cách giữa tôi và Chu Gia Dã.
“Đương nhiên không phải là tớ có ý nguyền rủa cậu, ý tớ là tâm lý khỏe rất quan trọng, trong tiết tấu cuộc sống bây giờ thì tâm lý khỏe là một vấn đề lớn.”
“Hơn nữa tớ nói những điều này với điều kiện tiên quyết anh ấy là người tốt, lỡ như anh ấy là trai đểu thì sớm muộn gì cậu cũng chết trên tay anh ấy, nếu như anh ấy là người tốt thì chắc chắn sẽ không đưa cậu đến trước những ánh nhìn kia, người khác thì không nói nhưng với lá gan bé tẹo của cậu, tớ thật lòng đề nghị cậu đừng thử, đây là muốn tốt cho tâm lý khỏe mạnh của cậu.”
Hứa Tiểu thấy tôi không nói gì, vỗ vỗ vai tôi, cầm điện thoại trên giường chuẩn bị gọi thức ăn ngoài: “Trước hết đừng nghĩ nữa, nếu cậu thật sự thích thì cứ thuận theo tự nhiên, nói không chừng ngày nào đó không thích nữa, trai đẹp đầy đường không được thì mình đổi.

Nào cục cưng, cậu xem muốn ăn gì nào?”
Tôi không có khẩu vị, ăn gì cũng như nhau nhưng vẫn chọn cùng cô ấy.
Hứa Tiểu có nhiều người quan tâm, cửa sổ tin nhắn luôn có người nhắn hỏi thăm cô ấy, hỏi cô ấy về trường à, lúc nào đi chơi, đi đâu đó giải sầu một chút.
Cô ấy vội vàng kéo lướt qua, chăm chú chọn thức ăn ngoài.
Chúng tôi đang tính toàn bộ mức giảm giá cho các chỗ bán thức ăn ngoài khác nhau, cho đến khi một tin nhắn khác lại nhảy ra, lần này không phải là ai đó gửi Wechat mà là thông báo đẩy hot search Weibo.
#Vô tình gặp Chu Gia Dã ở sân bay Đế Đô.
Nhìn thấy mục này, Hứa Tiểu vội vàng nói đợi một lát, không xem thức ăn ngoài nữa mà bấm vào weibo, nhanh chóng lướt qua các loại ảnh trong mục, vừa thắc mắc: “Phòng làm việc công bố mấy ngày nay anh ấy đang có hành trình ở Vu Châu mà, sao lại về Đế Đô?”
Cô ấy chỉ lẩm bẩm một câu như thế, đọc xong không quên đưa cho tôi, cô ấy vẫn đang cố gắng thuyết phục tôi rằng trên đời này ở đâu không có cỏ thơm: “Rảnh rỗi thì lên mạng xem trai đẹp, nhất là tướng mạo thay cơm như Chu Gia Dã, nhìn nhiều sẽ nâng cao tiêu chuẩn thẩm mỹ của mình, thuận theo tự nhiên sớm quên anh trai hotboy mạng của cậu đi.”
Tôi: “…”
Anh trai hotboy mạng của tôi đang ở trong tấm ảnh chụp sân bay, ảnh mơ hồ chỉ có thể nhìn thấy đỉnh đầu cao cao, chỉ có đôi mắt lộ ra ngoài khẩu trang.
Mái tóc trước trán hơi bù xù, che đi nửa con mắt trong bức ảnh mờ ảo không thấy rõ nhưng khuôn mặt lại đầy mệt mỏi.
Muốn gặp Chu Gia Dã rất khó, phải chăng khó khăn là khoảng cách, là thời gian hay là biển người đông nghịt giữa tôi và cậu ấy?
Tôi biết không phải vậy.
Tôi chỉ ngủ cả ngày không trả lời tin nhắn của cậu ấy mà cậu ấy đã rất lo lắng, vội vàng bay về từ phương Nam..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận