Tung Hoàng Mạt Thế, Trêu Chọc Zombie!

Mọi người kinh dị nhìn người vui vẻ cười trước mặt, đồng thời chân không dấu vết lùi về sau vừa vặn chừa lại khoảng trống quanh chỗ hai người Lăng Hi Tiệp Hạo.

Thấy cựu lão đại nhà mình dùng ánh mắt bất đắc dĩ sủng nịnh nhìn Lăng Hi đám người đằng sau liền sâu sắc cảm thấy bi thống không nên lời.

Thật sự quá tà ác rồi! Đúng là công xướng thụ tùy mà!

Lăng Hi khoanh tay quan sát đám thỏ con hì hụt cố tìm lối thoát giữa Sa mạc băng, cậu nhíu mày phất tay lên, ánh sáng rét lạnh khắc nghiệt phát tác mạnh mẽ, nháy mắt nơi bọn thỏ con chìm vừa rồi còn lại mặt đất phẳng phiu thoáng lấp lánh từ tinh hạch hồng.

Y Mẫn rụt cổ lại thắp nến cầu siêu cho đám thỏ ban nãy. Đáng thương, chỉ vì ỷ vào số đông tập kích bọn họ mà bây giờ đã phơi thây đầy đất....à không, là phơi não.

Chẳng qua, kỹ năng đối kháng của Lăng Hi cũng quá khủng bố a. Bọn thỏ dị năng lửa thế nhưng cũng rớt xuống hạ phong dưới thuật băng của cậu ta.

Nếu một ngày nào đó cô động kinh chọc cậu ta, có khi nào cậu cũng tà ác nhìn cô cố ngỏm đầu thở dưới sông băng toát hàn khí lạnh lẽo hay không? Y Mẫn rùng mình tỏ vẻ suy nghĩ nhiều làm gì, tới ngày chết rồi hẳn tính.

Gom hết tinh hạch chia cho Tiệp Hạo một nửa, nhún vai với ánh mắt khó hiểu của hắn nói:"Kỹ năng này có một nửa là công lao của anh."

Nhớ lại địa phương bản thân dạy dỗ Lăng Hi, chính là nhờ lần đó mà Lăng Hi có thuật băng, cũng chính là lần...hôn cậu ấy.

Tiệp Hại cười cười thu nhận.

Khoé mắt Khắc Hoàng giật nhẹ, hai người này lại liếc mắt đưa tình nữa rồi, hắn hắng giọng:"Xin nhờ, mục đích chúng ta thu thập tinh hạch là gì?" Sao cậu có thể tự nhiên chiếm làm của riêng tự nhiên thế hả?

Liếc mắt nhìn hắn, Lăng Hi chun mũi khó hiểu:"Tinh hạch là do tôi kiếm được. Sao tôi phải chia cho các cậu?"

Mọi người:"......" Thông thường thì trường hợp này cậu nên ra vẻ rộng lượng hào phóng chia tinh hạch cho mọi người chứ.

Vỗ vỗ đầu Lăng Hi, Tiệp Hạo suýt chút cười phụt ra. Cậu như thế này, thật đáng yêu. Làm sao bây giờ, hình như càng ngày hắn càng thương cậu hơn chứ không đơn thuần là hứng thú như ban đầu.

Y Mẫn thấu rõ suy nghĩ từ nét mặt của Tiệp Hạo không khỏi giật mí mắt, đúng là tình nhân trong mắt hóa tây thi, không thấy người người đều một biểu tình muốn giẫm đạp Lăng vô sỉ à.

"Được rồi. Chúng ta tiếp tục đi." Tiệp Hạo lắc đầu giải vây tình huống rối rắm trước mặt.

Khắc Hoàng căng mặt rì rì bị Lăng Khuyết kéo đi. Li Âm trầm mặc cùng Âu Thiệu Dương vui vẻ theo sau.

Liếc gương mặt thối hoắc của Lăng Hi, Y Mẫn vui sướng khi người gặp họa nhấc chân bước đi, dĩ nhiên cước bộ thật làm người ta nghi ngờ cô đang đi hay dậm chân tại chỗ.

"Rõ ràng tôi mới là lão đại, vì cái gì họ lại nghe anh?" Lăng Hi bất mãn chất vấn.

Tiệp Hạo nhếch môi vòng tay qua eo Lăng Hi, thanh âm nhẹ nhàng khuyên giải:"Ngoan. Lời em là lời của em, lời của anh cũng là lời của em. Cho nên em không cần băn khoăn đó là lời của anh hay của em, em chỉ cần biết mọi lời nói của em hay của anh họ đều phải nghe là được."

Lăng Hi bị nói đến hoàn toàn hồ đồ:"......" Hiển nhiên với đầu óc của Lăng Hi thì trạng thái này chẳng duy trì được bao lâu, cậu nhanh khái quát và nhận ra mình đã bị tên khốn kiếp bên cạnh lừa đảo.

Cậu ngẩng đầu lên miệng niệm niệm:"Nhất định sẽ đóng băng anh! Hừ hừ!"

Tiệp Hạo bị cậu chọc vui vẻ xoay mặt qua đè lên môi cậu gặm nhấm, tay nâng gáy cậu lên cho nụ hôn càng thêm sâu và ngọt ngào. Tay còn lại Tiệp Hạo hạ thấp xuống thất lưng ôm chặt cậu lại.

Một lúc lâu sau Tiệp Hạo mới chịu buông tay ra, cậu thở hổn hển lấy lại hơi chưa kịp suy nghĩ nhiều đã bị âm thanh bất chợt vang lên dọa giật mình.

Không phải bắt gian tại giường đấy chứ! A phi phi! Cậu với Tiệp Hạo là mối quan hệ quan minh chính đại, sợ gì thiên hạ đồn.

Bỏ qua việc này Lăng Hi liền quay qua mắng:"Việc này nên để em chủ động chứ!" Cảm giác bị động tiếp nhận thực không dễ chịu chút nào.

"... ..." Đây là trọng điểm sao? Lăng Hi, cậu xác thực không ngại nếu chúng ta thử lần nữa trước mặt người ngoài?

"Tiến sĩ!"

"Tiến sĩ! Cố Hi đâu?"

Thấy đối phương không để ý tới mình, người mới tới lại lớn giọng hỏi.

Bị nhiều lần làm phiền lúc này Lăng Hi mới chịu rút ít thời gian cho bọn người quái dị trước mặt, âm dương quái khí nói:"Cậu nhận lầm người rồi, ở đây đâu có ai là Cố Hi."

Người mới tới nghe Lăng Hi nói xong liền trợn tròn mắt bất khả tư nghị:"Lẽ nào ngài quên em? Em là Lạc Quân nè, ngài đừng giỡn nữa, Cố Hi đâu?"

"Lạc Quân? Cố Hi? Chưa nghe qua bao giờ." Lăng Hi mờ mịt lắc đầu.

Lạc Quân xoắn xuýt kích động tiến lên nắm tay Lăng Hi nhưng bị Tiệp Hạo chặn lại chỉ có thể giữ khoảng cách cao giọng chất vấn:"Sao ngài có thể quên Cố Hi! Cậu ấy đã liều mạng đưa ngài ra khỏi đó, sao ngài có thể! Tiến sĩ, ngài chỉ nhất thời không nhớ ra thôi đúng không! Sao ngài có thể quên Cố Hi được!"

"Câm mồm!"

Lạc Quân bị rống nhất thời im lặng, mọi ánh mắt đổ dồn vào người mới hét lớn.

Ngoài dự liệu tiếng rống này là của Tiệp Hạo. Không hiểu sao hắn có loại trực giác, nếu để Lạc Quân nói nhiều thêm một câu, hắn sẽ mất đi Lăng Hi.

Lăng Hi ngạc nhiên cười thất thanh, vì vài lời không rõ hắn cư nhiên luống cuống, lần đầu tiên cậu thấy bộ dạng luống cuống của Tiệp Hạo, đặc biệt vui vẻ.

Còn không phải vì em, đồ vô lương tâm này - Tiệp Hạo vừa tức vừa buồn cười.

"Lạc Quân phải không? Chúng ta vừa đi vừa nói, đừng dọa tinh hạch của tôi chạt hết biết không!" Lăng Hi mỉm cười ôn hòa nói.

Thiếu niên Lạc Quân sờ sờ mớ tóc rối loạn vui vẻ cười, may mắn ngài ấy vẫn như ngày nào - không hề thay đổi, chỉ có điều... nếu không phải sớm tối bên nhau mấy năm, quen thuộc mùi vị của tiến sĩ e rằng cậu cũng không nhận ra ngài ấy dưới bộ dạng của một người khác.

Lạc Quân biết tình hình hiện nay nên cũng không gọi loạn, với sự thân thiết trước kia, cậu nhanh chóng xưng huynh gọi đệ với tiến sĩ.

Lăng Hi cho rằng cậu kiêng kỵ sông băng ngầm văng lưới bắt thi động, chỉ buồn cười nói:"Không cần căng thẳng."

Lạc Quân khóc không ra nước mắt, có khổ mà chỉ nuốt vào bụng. Vậy phiền ngài kêu nam nhân nhà ngài đừng trừng ta nữa, biết ta rất nhát hay không!

Y Mẫn ở chỗ dừng chân canh giữ đồ thấy Lăng Hi trở về còn dẫn theo ba người quái dị không khỏi ngạc nhiên. Cậu ta cứu người gặp nạn, thực sự tốt bụng đến vậy à?

Không sai, Lạc Quân cùng hai người bạn đồng hành xuất hiện với bộ dạng cái bang hết lần này tới lần khác làm người khác hiểu lầm sự lương thiện của Lăng Hi.

Nhưng nhìn vẻ mặt thối của Tiệp Hạo cô liền biết người được nhặt về không chỉ đơn giản như vậy.

Có vẻ.....bọn họ sắp có kịch vui xem rồi. ╮(╯▽╰)╭

Cho nên mới nói Lăng Hi à, làm người đừng nên gieo rắc quá nhiều tội nghiệt, chưa nghe qua câu 'tự tạo nghiệt không thể sống' sao?

Nhưng mà một chút ý tự giác đương sự cũng không có thì làm sao biết đây?

Ngồi bên bờ hồ sóng biếc toát hàn khí nhè nhẹ, Lăng Hi thả cần câu xuống an tĩnh chờ đợi, Tiệp Hạo nằm cạnh nhắm hờ mắt.

Một bên Lạc Quân thao thao bấy tuyệt, Âu Thiệu Dương cắt nhỏ từng đoạn, Lăng Khuyết rửa sạch thức ăn, Khắc Hoàng thổi lửa, Li Âm chuẩn bị nước sạch.

Khung cảnh hài hòa bình thản làm người khác nhớ đến cảnh tượng phổ thông trước mạt thế, cứ vào ngày nghỉ công viên lại đông đúc náo nhiệt, nhưng khung cảnh trên áp dụng vào hoàn cảnh hiện tại chỉ làm người khác cảm thấy quỷ dị không nên lời.

Hiện tại, thực sự là mạt thế sao?

Các cậu có thể ung dung hơn hay không?

Y Mẫn bĩu môi lấy nón che tầm mắt, dưới ánh nắng nhạt dần đi vào giấc ngủ.

Tất cả đều an nhiên mà không hề biết rằng chuyện xảy ra sắp tới sẽ không chỉ đơn giản khiến bọn họ chật vật, mà còn có một nguy cơ khác chính là - đối địch với cả thế giới dần đi vào quỹ đạo quy luật hắc ám.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui