Tung Hoàng Mạt Thế, Trêu Chọc Zombie!

Thấy hai người dùng ánh mắt căm phẫn nhìn mình, Lăng Hi bỗng có chút mạc danh kì diệu. Cậu rõ ràng không có đắc tội ai nha.

Biết bản tính Lăng Hi vốn là thế, cho nên Y Mẫn cũng không chấp nhặt, càng để ý thì chỉ có bản thân mình tức chết thôi. Vì vậy Y Mẫn rất tỉnh táo nghiêm túc lái xe.

Đương nhiên suy nghĩ này không bao gồm cả Tiệp Hạo người mới quen biết trong tình cảnh không mấy tốt đẹp. Tiệp Hạo cau mày. Rất rõ ràng hắn không hài lòng với bạn hợp tác này, cực kì không hài lòng.

Grừ! Rầm!

Âm thanh này dĩ nhiên là có bạn sói ngu ngốc nào đó đâm đầu vào đuôi xe Lăng Hi. Sau đó là yên tĩnh.

Y Mẫn nhếch môi cười. May còn có cái xe biến thái này bằng không cả bọn sẽ lao xuống mương mất. Tuy đuôi xe cứng cáp chịu được lực nhưng có hơn 10.10³N tác động xe vẫn bị chếch hướng suýt lệt khỏi đại lộ lủi vào bụi cây.

Lăng Hi nhướng mày. Này thì a, chơi rất vui. Bất quá lấy mạng bồi mất, sau này chơi bằng cái gì?

Thế nên, trong ánh mắt tròn xoe của hai người cậu quơ tay lục lọi dưới sàn lấy ra một quả lựu đạn, kéo khoá mở cửa xe ném thẳng về phía đàn sói đang ngông nghênh lủi vào đuôi xe họ.

Boom!

Sau đó, vẫn là yên tĩnh với âm thanh sột soạt cùng mùi thơm của thịt toả ra.

Ọt! Ọt!

"Chậc...biết vậy chừa một con làm thịt ăn rồi. Aii, lại phải ăn lương khô rồi." Ngữ khí Lăng Hi tràn đầy tiếc nuối, tay xoa bụng chun mũi hưởng thức mùi thịt nướng.

"Damn it! Mẹ cậu Lăng Hi, sao cậu không lấy ra sớm hả!! Tôi mà đưa hai người đi gặp lão thiên gia nhất định làm tội nhân thiên cổ a!" Làm hại cô sợ sệt một hồi còn phải cố trấn tĩnh tránh vật cản. Nếu hai người này có bề gì, nhất là thuộc hạ Tiệp lão đại, bọn hắn sẽ tha cho cô trong khi Lăng Hi là chủ mưu hại chết lão đại bọn họ sao? Dư âm hoảng sợ suy nghĩ của Y Mẫn cứ rối lên khiến cô YY một hồi về tương lai tươi sáng của chính mình.

"Thế nào? Không phải cô lái xe rất tốt sao." Lăng Hi nhướng mày đá ánh mắt trêu tức sang.

"Ách..." Y Mẫn như tỉnh lại giữa giấc mộng.

Mẹ nó! Phương pháp dạy lái xe vô nhân đạo như vậy....cô thế nhưng không còn bóng ma đối với chuyện tự tạo tai nạn chính mình. ==|

Lập lại nỗi sợ chính là cách tốt nhất để vượt qua ám ảnh. Nhưng cách này thực chết tiệt, cô thà còn bóng ma hơn là rơi vào bàn tính trêu đùa của Lăng Hi. Hiện tại cô ngược lại bị Lăng Hi làm cho ám ảnh.

- Tuyệt đối không nên trêu chọc phần tử ngay cả mạng cũng có thể lấy ra đùa. 

╮ (╯-╰")  

"Hừ! Tôi sẽ không cảm ơn cậu. Nhưng Lăng Hi à, cậu chế cho tôi xe đi mà~~" Xe này chống lửa được a! Rất tốt. Chạy rất êm. Cho nên sau một hồi chửi rủa vào mặt người ta Y Mẫn mặt dày hướng Lăng Hi cầu xin.

"Cô có thể nằm mơ." Lăng Hi cười đến vui vẻ trả lời.

"Lăng Hi~" Y Mẫn mím môi đáng thương.

"Xuỳ, bỏ mặt già của cô xuống, cô đang làm tôi phát tởm đó." Lăng Hi không chút khách khí đả kích.

"... ..." Cô đúng là đã hơn ba mươi, nhưng gương mặt này chỉ 16t thôi, cậu thế nào nói cô già chứ! Nói ra cũng có chút chột dạ, cô chợt nhớ tới tuyên ngôn của mình, ngay lập tức thành thật lái xe.

Khoé miệng Tiệp Hạo co rút một hồi. Hai con người này....con gái thật khó hiểu a! Nhanh giận, lại cũng nhanh hồi phục~

Hoá ra chuyện sinh mạng bị đe doạ chỉ đơn giản là một trò đùa...đây là loại người gì chứ!

Vừa ra khỏi cận biên, xe vừa dừng lại Tiệp Hạo không chần chừ giây nào lập tức đi xuống, nhóm Lăng Khuyết thấy lão đại nhà mình mặt âm trầm liền câm nín không dám hỏi tình huống ban nãy.

"Hi, cậu xem anh ta kìa!" Dù có chán ghét bọn họ thì cũng không nên thể hiện rõ ràng vậy chứ.

"Trr...Tiệp Hạo đúng là nhát nha. Tôi cũng không ăn anh ta, anh ta bày bộ dạng đó ra làm gì." Lăng Hi khoanh tay ôm ngực lười nhác châm chích Tiệp Hạo.

Tiệp Hạo mà biết bản thân trong mắt Lăng Hi lại là loại người nhát gan, khẳng định sẽ nổi bão không ăn tươi nuốt sống cậu mới lạ.

Không nghe thì thôi, vừa nghe Lăng Hi phát biểu Y Mẫn lập tức chạy sang nhóm Lăng Khuyết tìm cảm giác an toàn.

Lăng Hi mân môi nhìn trời. Cậu rõ ràng rất vô hại a! Sao ai cũng đều ghét bỏ cậu chứ?

Bùm! Rầm! Roẹt!

Lăng Hi lặng yên căng mắt nhìn thành phố H rực lửa trong đêm. Trong đầu xẹt qua tia mờ ảo cùng câu cảm thán vô danh.

- May quá, chưa hỏng.

May? Chưa hỏng cái gì? Lăng Hi chợt cảm thấy mơ hồ, ngơ ngác ngắm khói lửa bốc lên. Đầu óc thoáng trống rỗng tựa như giữa mảng kí ức thiếu mất một mảnh ghép nhỏ....vô cùng quan trọng.

"Cô ngây ngốc cái gì hả!!" Tiệp Hạo phóng tới kéo Lăng Hi lùi lại, đúng lúc đó mảnh kim loại phập ngay chỗ Lăng Hi đang đứng.

"Tôi cần anh cứu sao? Quát nạt gì hả?" Lăng Hi khiêu mi chế giễu. Đồng thời đưa tầm mắt ra xa, nơi đang rực cháy phừng phực.

"Di? Này không phải là cánh quạt sao?" Y Mẫn kêu lên một tiếng, Lăng Hi thu mắt lại nhìn cánh quạt trực thăng bị cháy xém đen kịt.

"Chúng ta mau rời khỏi đây đi. Tránh xa thành phố H càng tốt." Tiệp Hạo cất tiếng nói, thanh âm trầm ấm lộ ra cỗ rét lạnh.

Mọi người một tiếng đáp ứng lên xe. Lăng Hi đi qua giẫm lên cánh quạt thản nhiên liếc sang Tiệp Hạo đang cau mày suy tư. Lúc cậu quay đi mà không hề biết Tiệp Hạo nhìn bản thân bằng ánh mắt ngạc nhiên.

Không biết vô tình hay cố ý, vị trí cậu đạp lên...vừa vặn là chỗ có dấu răng xuyên qua cánh quạt tạo thành lỗ thủng nhỏ đến không thể nhỏ hơn.

Khả năng quan sát không tệ, chỉ là phẩm chất làm người quá nát. Người ta cứu mình mà mình còn chê trách không một câu cảm ơn, nghĩ đến sắc mặt Tiệp Hạo không mấy đẹp đẽ. 

.

"Hi, sao vậy?" Y Mẫn nhịn không được lo lắng hỏi. Chưa bao giờ cô thấy vẻ mặt ngưng trọng của Lăng Hi như vậy. Đi với cậu, cô hầu như quên mất đây là hành trình giật giựt sự sống còn!

Một tay cầm vôlăng tay còn lại gác lên thành xe, cậu nhàn nhạt nói:"Đã xuất hiện zombie biến dị."

Zombie biến dị?

Y Mẫn mạnh mẽ trầm mặt xuống, nghiêm túc hỏi:"Đó là thật sao?"

Lăng Hi nở nụ cười trêu tức:"Cô cho rằng cánh quạt có thể tự bay?"

Ách...

Lăng Hi, cậu có thể có chút tự giác sợ hãi đối với sinh vật nguy hiểm hay không?

Vẻ mặt kia chính là hận không thể gặp con zombie biến dị....quả nhiên vẻ ngưng trọng lo âu gì đó, chỉ có thể nói cô ảo giác mà thôi.( ̄^ ̄°) 

"Vui lên đi, chúng ta sắp gặp được zombie biến dị trong truyền thuyết rồi đó." Lăng Hi thấy cô ủ rũ lập tức an ủi.

Vui? Cô hiện tại chỉ muốn mếu a, đây mà là an ủi cái gì, theo cô thấy đây chính là châm lửa đổ dầu trong truyền thuyết nha. ╮ (╯-╰")  


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui