"Quân Đại Soái Quân phủ đại thiếu gia chiêu mộ thủ hạ."
Một bức hoành phi to tướng, chữ đỏ nền vàng giăng ngang trước cửa Quân phủ, khiến người qua đường vô cùng chú ý.
Bên dưới, Quân Đại Soái bày một cái bàn, thong dong ngồi đó uống trà nước, một lát trêu chọc Tiểu Liên, một lát nghịch ngợm Pikachu, khiến đám đông dân chúng nghị luận nhiệt liệt.
- Quân đại thiếu chiêu mộ thủ hạ, ý gì?
- Là thu phục tùy tùng riêng hắn, chứ không phải Quân phủ chiêu hạ nhân, có thế cũng không hiểu. Ngu ngốc!
- Ngươi mới ngu, ông ngoại bà nội mẫu thân ông hàng xóm ngươi mới ngu, cả họ nhà ngươi đều ngu..
- Con mẹ ngươi, nói gì đó.
- Nghe không rõ sao. Để ta nhắc lại, tông môn ba bảy đời nhà ngươi, đều là một lũ ngu ngốc..
- Hỗn đản, lão tử hôm nay phải chém chết ngươi.
...
Nửa ngày trời, ngoài đám đông hỗn tạp chém gió nói chuyện, cơ hồ không có người nào đi lên tỏ ý muốn đăng ký.
Dù sao, bây giờ Quân phủ đang gặp tai nạn, chính Quân đại thiếu còn tỏ ý muốn đi Minh Kiếm sơn trang tìm chết.
Bây giờ đến làm hạ nhân của hắn, là ngại sống lâu, nên muốn bồi tiếp hắn một đoạn dưới hoàng tuyền lộ sao.
Sự tình, luôn có chuyển biến.
Một tên thiếu niên trẻ mặc lam y, gương mặt anh tuấn tràn đầy vẻ cơ trí không phù hợp lứa tuổi, tách ra đám người ồn ào đi tới, thâm sâu nhìn về phía Quân Đại Soái.
- Ta Dương Thiên, muốn đầu nhập đại thiếu.
Lời nói vừa dứt, chung quanh người xem đã lại vỡ tổ.
- Cái gì, Dương Thiên? có phải thiên tài mới nổi của Dương gia không?
- Không sai, hắn luyện đan thể hiện ra thiên phú yêu nghiệt, nếu không phải Quân Đại Soái hoành không xuất thế, chính là tồn tại chói mắt nhất Thiên Long thành.
- Kẻ như vậy, sao lại đi tìm chết đây?
- Ta nghe nói, Dương công tử cũng chơi một màn phế vật nghịch tập giống Quân đại thiếu, có lẽ đồng bệnh tương liên nên mới nương tựa vào nhau a.
- Thiên tài lý lẽ, chúng ta thật khó nắm bắt...
Quân Đại Soái thong dong đứng dậy, hắn mỉm cười vỗ vai Dương Thiên, hồn nhiên không để ý ánh mắt băng lãnh của thiếu niên trẻ tuổi trước mặt.
- Vì sao ngươi muốn đầu nhập vào ta?
Hắn nhàn nhạt hỏi, trong lúc đó không ngừng nháy nháy mắt.
Đêm qua, hắn đã sai A Thất tìm đến Dương gia, cố gắng liên hệ tên này, muốn hắn đứng ra bày tỏ, thuận tiện kể một chút cố sự lung lạc những người khác.
Mặt khác, hắn sai A Điền tung ra những tin tức liên quan, để tạo nên tính chân thực.
Dương Thiên biết đây là Quân Đại Soái muốn thử xem hắn thể hiện ra lòng trung thành như thế nào, trầm tư suy nghĩ một đêm, rốt cuộc đồng ý đánh cược, cược tính mạng mình theo Quân đại thiếu gia.
Dù sao tồn tại dễ dàng lấy ra thần cấp luyện thể công pháp, còn có luyện đan thuật thần kỳ hơn cả bản thân, nếu bị một cái kiến hôi lục cấp môn phái đánh bại, thật không còn gì để nói.
Cho nên, hắn mới diễn một màn này, nói những lời trái với lương tâm.
- Ta nghe nói ngài đã diệt Chu thị dong binh đoàn vì dân trừ hại, bây giờ lại vì hạ nhân dấn thân vào chỗ chết, vô cùng cảm phục tấm lòng nhân nghĩa của đại thiếu, nguyện làm thủ hạ dưới tay..
Quân Đại Soái cảm động, ánh mắt chân tình trả lời.
- Hóa ra ngươi đã biết, tốt, bổn soái thu ngươi.
Nghe hai tên thiên tài này ngươi tới ta lui vô cùng tình cảm, một đám võ giả lại thêm lộn xộn.
- Cái gì, Quân Đại Soái thật là người đã diệt dong binh đoàn Chu thị, lúc trước có người nói, ta còn cười khẩy không tin.
- Không sai, tin tức là thật. Hắn từng sỉ nhục tên Chu công tử vô lại kia, vì không quen nhìn hắn bắt nạt người khác..
- Quân đại thiếu lúc trước ở Lệ Xuân viện, ta còn tận mắt thấy hắn trừng trị đám lưu manh nha.
- Hơn nữa, nghe nói người của Lang Bang cũng bị hắn giết, nghe nói là để cảnh cáo đám hắc bang này không nên quá mức...
- Đúng đúng, chính là Quách Thông.
Đủ loại chiến tích có to có nhỏ của Quân Đại Soái bắt đầu được phô bày ra, trong đó đương nhiên không thiếu của những kẻ mà A Điền tìm người thuê châm lửa thổi gió.
Trải qua một thoáng chốc tìm hiểu, đám đông rốt cuộc biết được, những việc kia đều là thật sự.
Về phần nguyên nhân, ai thèm tra rõ đây.
Các loại ánh mắt sùng bái đột nhiên bắn ra, khiến Quân đại thiếu gia nhàn nhạt hưởng thụ.
Một tên tráng hán, gương mặt chữ điền đột nhiên bước tới, "thụp" một tiếng, quỳ rạp xuống đất bái lạy.
- Tiểu nhân Tề Mặc, cảm tạ đại thiếu vì chết đi huynh đệ báo thù, nguyện làm thủ hạ.
Tề Mặc này là người trong một tổ đội nhỏ, thường xuyên dã ngoại liệp sát yêu thú. Nhưng tổ đội của hắn trong một lần gặp Chu thị dong binh, đã bị cướp giết sạch, hắn may mắn không có mặt hiện trường, trốn được một kiếp.
Lại thêm một vị đao khách tiến tới, chống đao quỳ xuống, âm thanh kiên quyết hữu lực.
- Tại hạ Tạ Tuấn, nguyện theo chân đại thiếu, chết bất vô hối.
Vị đao khách này, khụ, A Điền không biết tìm đâu được, dùng mấy viên hạ phẩm linh thạch thuê a.
Đám đông im lặng nhìn nhau, dường như bị cảm nhiễm, lại lục tục có từng người từng người bước ra, lần lượt quỳ xuống, tỏ ý muốn đầu nhập.
Có người vì báo ân, có người muốn đánh cược, có kẻ thì lại cảm phục nhân phẩm của Quân đại thiếu.
Nổi bật nhất trong đó, chính là Lưu Đạt, một thiếu niên dong binh kiếm tu, đã xuất hiện qua ở chương 7.
Phụ mẫu hắn khi xưa cũng chết trong tay Chu thị, nên hắn vô cùng biết ơn Quân Đại Soái.
Số lượng sơ qua, thế mà gần đến hai chục người.
Quân Đại Soái đương nhiên không thể thu hết, dựa theo hệ thống, hắn nhìn xem chỉ số trung thành của bọn hắn.
Đa số thấp lẹt tẹt 4 5 điểm, còn lại xấp xỉ 20 30 điểm, số ít miễn cưỡng vượt qua 50.
Hắn âm thầm hài lòng, nở một nụ cười hòa ái, phất tay nói.
- Chư vị, Quân mỗ vô cùng cảm tạ. Tuy nhiên, làm thủ hạ ta là một việc rất hung hiểm, ta chỉ tuyển chọn sáu người.
Lời nói vừa dứt, ngón tay hắn không chút do dự điểm đến.
Lưu Đạt, Hoàng Ảnh, Tôn Thất Nhi, Lữ Anh Kiệt, Tề Mặc, Trình Cung.
Sáu người nghe tên, vui mừng đứng dậy, cung kính hành lễ với Quân Đại Soái. Trong lúc đó, âm thanh của hệ thống cũng trực tiếp vang lên.
"Ting, hoàn thành nhiệm vụ tân thủ: thu phục tùy tùng. Ban thưởng 50 điểm yy, thẻ kinh nghiệm x5, tẩy tủy đan x10 tố thể đan x10."
Vô cùng phong phú a.
Quân Đại Soái suýt chút không kìm được kích động, lớn tiếng hô lớn.