Tung Hoành Dị Thế

Mùi máu tanh nhè nhẹ lan vào không khí, gió đêm thấu xương làm cho mùi máu càng tăng thêm vài phần đáng sợ. Ánh trăng sáng bừng giữa bầu trời đen, làm cho cả mặt đất như được chiếu sáng. Một nam nhân trung niên, nằm vật vã trên nền đất lạnh lẽo, cả người không ngừng run lên. Một bóng người khác, mái tóc màu vàng kim dưới ánh trăng lại như lấp lánh sợi bạc, khuôn mặt bị che lấp bởi màn đêm, chỉ thấy rõ được đôi mắt màu vàng kim như tự tin cùng cao ngạo, toàn thân phát ra khí tức buộc người khác phải sợ hãi. Nam nhân trung niên đang còn hấp hối vất vả mở miệng, hắn dù có chết cũng phải biết được người giết mình là ai chứ?

"Ngươi là ai? Ai sai ngươi giết ta?" giọng nói mang theo vài phần mệt mỏi nhưng cũng là mang theo uy hiếp

"Lão nhân ngươi sắp chết nên ta cũng cho ngươi một ân huệ, ngươi đã muốn biết thì ta ngại gì không nói? Ta đến từ Ám Dạ" La Dực cong môi, giọng nói cao nghe êm tai nhưng lại mang theo sát khí nhàn nhạt, nam tử trung niên nhìn La Dực một lát, đôi mắt gắt gao co rút

Nam tử trung niên bỗng cười to, cười bằng sức lực cuối cùng của mình "Ta Bắc Trần chết dưới tay Ám Dạ cũng được coi là một niềm vinh hạnh đi" Nam tử xưng Bắc Trần nói xong rồi cũng nhắm mắt. Hắn biết vì sao mình lại bị giết một cách dễ dàng như vậy rồi, Ám Dạ? Đó tuyệt không phải một nơi có thể đùa giỡn

La Dực ánh mắt vẫn bình tĩnh lại toát ra một tia tán thưởng, chỉ là rất nhanh đã dập tắt. Giữa màn đêm, La Dực càng thêm phần quỷ dị, hắn tựa như bị nuốt trửng vào màn đêm u tối. Nhưng đôi mắt vẫn sáng ngời, khuôn mặt hoàn mỹ không tì vết lại được ánh trăng chiếu rọi càng thêm tuyệt hảo. Thoạt nhìn hắn chỉ tầm mười ba nhưng khí chất lại hoàn toàn sai biệt với tuổi. La Dực nhắm mắt, hàng mi dài theo chuyển động che lấp đi đôi con ngươi vàng kim sáng rực. Môi hắn khẽ cong, hắn cũng nên về thôi.

Chỉ trong một lát, đã chẳng thấy bóng dáng La Dực đâu, hắn biến mất như thể hắn chưa hề tồn tại ở nơi đây. Tốc độ có thể nói là cực kì khủng bố! Trong không gian tĩnh lặng,, chỉ có thể nghe thấy tiếng gió xé vang trên trời, hướng gió dường như là hướng về phía một ngọn núi hùng vĩ cao to. Rất nhanh một tòa nhà bao phủ bởi màu đen tuyền đã xuất hiện trước mặt La Dực, giữa khung cảnh thiên nhiên tràn ngập lại có một tòa hùng dũng hiên ngang. La Dực thuần thục nhảy từ cành cây này qua cành cây khác rồi đáp xuống sân của tòa nhà. Một nam nhân nhìn có vẻ lớn hơn La Dực vài tuổi, toàn thân cũng phát ra khí tức cao ngạo bản lãnh, lười nhác dựa lưng vào cái cửa to lớn. Mái tóc vàng nhạt tùy ý để loạn, đôi mắt màu lam ngọc trong veo như nước, khuôn mặt trắng trẻo so với nữ nhân càng đáng yêu hơn. Nam nhân đấy thấy La Dực thì xoay người mở cửa bước vào.

La Dực vui vẻ đi theo vào, Tư Mạnh Quân cũng đứng ở ngoài chờ hắn thì đích thật chính là chuyện quan trọng, dù vui hay buồn thì hắn cũng thật cao hứng a! La Dực bước nhanh vào tòa nhà, một hành lang cao lớn lộng lẫy xuất hiện, toàn bộ theo tông màu kem trang nhã mà ấm áp, đi vào một lát là xuất hiện một căn phòng khách, ở đó có rất nhiều người, Tư Mạnh Quân dựa lưng vào tường, hơi nhíu mày. Rốt cuộc là Đại ca triệu tập bọn hắn là có ý gì? Hắn đang làm nhiệm vụ cũng gấp rút chạy về.

La Dực nhìn xung quanh, thấy thiếu mất một người cực kì quan trọng thì ngầm hiểu lần này chắc hẳn là chuyện gì đó rất vui mừng đi! Hải Nhất Nam đang ngồi trên ghế sofa bực bội muốn rống to, khuôn mặt cương nghị dù chưa trưởng thành như khí tức của một vị anh hùng đã thể hiện rất rõ, mái tóc đen bị xoa đến rối tung, đôi mắt màu cam ánh lên lửa, nhìn không khác gì một con mãnh thú uy dũng mà cũng hung hãn.

"Rốt cuộc Phong ca ở đâu? Sao giờ còn chưa xuất hiện" Hải Nhất Nam buồn bực thở dài nói, giọng nói khàn khàn trầm đục lại mê người vô cùng. Nam tử bên cạnh khẽ vỗ vai Hải Nhất Nam, ra dấu muốn an ủi, Hải Nhất Nam nghe lời im lặng, nam tử bên cạnh mới mỉm cười ngâm cứu cuốn sách tiếp. Ánh đèn vàng chiếu trên gương mặt nam tử lại ẩn hiện sự ôn nhu dịu dàng, khóe môi cong thành nụ cười mỉm ôn hòa, mái tóc vàng nhạt giữa ánh đèn vàng lại thêm dịu dàng, đôi con ngươi nâu nhạt như gió xuân khiến lòng người ấm áp

Lăng Hạo đẩy gọng kính, mái tóc đen xám theo lần đẩy của gọng kính mà chuyển động, đôi mắt phượng sắc sảo màu bạc làm cho hắn như có thể nắm mọi thứ trong lòng bàn tay, khuôn mặt yêu nghiệt khiến người khác hít thở khó khăn, cả thân hắn phát ra sự lạnh lẽo đến run người. Tiếng bước chân thu hút mọi ánh nhìn của các người trong phòng. Một nam tử môi nở nụ cười, khí chất như sương, lạnh nhạt mà vô tình. Đôi mắt mang theo màu đỏ tươi như hồng ngọc, mái tóc bạch kim dài lại như có sức sống không khỏi khiến người khác thất thần, cả thân hắn phát ra hào quang nhàn nhạt không chói lóa nhưng lại xa xôi không thể với tới.

"Chúng ta sắp có một vị muội muội" Giọng nói trầm ấm của Tôn Hàn Phong làm cả không khí xung quanh như dịu đi, nhưng câu nói lại làm vài lẻ trong phòng như muốn gào thét đập bàn. Đôi con ngươi màu đỏ tươi của Tôn Hàn Phong phát ra sự vui mừng khó thấy.

"Cuối cùng ta cũng có muội muội, căn nhà gì mà toàn đực rựa, thật là thiếu thốn a!" La Dực tươi cười nói to, tựa như muốn hét to để thể hiện sự vui mừng của bản thân nhưng không dám. Nhưng bất chợt Tôn Hàn Phong đưa ra cả đống đan dược màu vàng kim. Cả bọn nhìn nhau nhưng cũng cầm lấy mà nuốt vào, dù sao thì đại ca của bọn hắn chưa bao giờ làm việc dư thừa. Bọn hắn cảm thấy như có một nguồn nội lực ngăn cản toàn bộ năng lực của bọn hắn. Cả bọn giương mắt nhìn Tôn Hàn Phong

"Đừng nhìn ta, ta cũng không rõ, chỉ biết vị muội muội ấy có chút đặc biệt" Tôn Hàn Phong nhún vai rất vô tội nói, hắn cũng không rõ tình hình mấy, mà không tiện hỏi nhiều.

Một nam nhân, mái tóc nâu đậm ôm sát khuôn mặt, vài lộn lòa xòa trước trán, đôi mắt màu nâu đen sâu thẳm như ánh lên tia tò mò. Đôi môi cong cong thành nụ cười làm lúm đồng tiền bên má nở rộ. Khuôn mặt trong trẻo mà lạnh lùng, lại ánh lên một sự ngạo nghễ khó nói nên lời "không lẽ muội ấy cũng giống chúng ta?" Đồ Thiết Kiệt buột miệng hỏi, nhưng lại đánh trúng trọng điểm mà cả đám kia muốn hỏi

Vì bọn hắn vốn không phải là người bình thường, mỗi người trong bọn hắn đều có một năng lực đặc biệt mà chỉ có mỗi gia tộc bọn hắn mới có. Nhưng theo luật thì những người có năng lực khác người phải tụ tập lại một chỗ và nghe theo một vị tiền bối mà tất cả các gia tộc tin tưởng. Bọn hắn chính là những người của các gia tộc khắp nơi trên thế giới, giờ thi tất cả cùng tụ lại một chỗ và thành lập một tổ chức tên Ám Dạ. Nhưng tiếc là trước giờ chỉ có nam nhân mới có thể có những năng lực này. Giờ lại nghe tin nữ nhân cũng có thì không kinh ngạc chính là nói đùa!

Tôn Hàn Phong chỉ mỉm cười không nói, đồng nghĩa với việc cả hắn cũng không rõ. Tư Mạnh Quân hơi liếc về phía một nam tử bề ngoài không khác gì hắn, chính xác mà nói chính là như hai giọt nước. Nhưng thay vì khuôn mặt mang theo tia giảo hoạt giống Tư Mạnh Quân thì Tư Mạnh Thiên lại mang theo bộ mặt không một chút cảm xúc, cũng chính là bộ mặt than trong truyền thuyết. Bọn hắn là song sinh, dung mạo và giọng nói giống nhau duy chỉ có tính cách là không, kể cả năng lực cũng khác nhau một trời một vực.

Bỗng tiếng bước chân quen thuộc vang trên hành lang, lẫn vào trong đó là một bước chân xa lạ khác. Bọn hắn đều là sát thủ, cả năm giác quan đặc biệt tốt hơn người thường, nên thính giác vô cùng nhạy, giờ lại nghe tiếng bước chân nhỏ nhẹ mà xa lạ kia thì không khỏi cùng ngẩng đầu nhìn về phía cửa như đang chờ đợi thứ gì đó. Một nam tử trung niên mang theo uy hiếp và nghiêm khắc, một vết sẹo dài chạy từ mi mắt tới má. Bộ dáng cao lớn nhưng không thô kệch, Tôn Hàn Phong mỉm cười "Đông thúc, người đã về?"

Đông Tôn thấy thế cũng chỉ gật đầu, dù sao thì đám nhỏ này ông cũng không cần phải nói quá nhiều, bọn nhỏ này đều rất thông minh. Nhưng lúc Tôn Hàn Phong nhìn thấy một bóng dáng nhỏ nhắn sau lưng Đông Tôn thì hai tròng mắt co rút. Một tiểu cô nương nhìn chỉ mới tám, chín tuổi, mái tóc đen dài, óng mượt như tơ lại phát ra mùi hương dễ chịu. Khuôn mặt tinh sảo đến từng nét lại lộ ra sự phong tình đến yêu mị, đôi môi phấn nộn màu hồng hơi vểnh lại làm người khác muốn một ngụm, làn da trắng nõn nà như sữa dưới ánh đèn như trong suốt. Đôi tử mâu trong như sương nhưng cũng lãnh đạm như nước, sâu trong đôi mắt là sự cô đơn xoáy tâm can. Cả người tiểu cô nương như phát ra mùi thơm khiến ai cũng trầm mê, tựa như một đóa bạch liên thuần khiết khiến người khác muốn chạm vào nhưng lại sợ nhiễm bẩn phải sự thuần khiết ấy.

Lạc Tử Băng đang đánh giá căn nhà thì bất chợt bị ánh mắt như lửa đốt nhìn mình thì cũng ngẩng đầu nhìn về phải ánh mắt đó. Lạc tử Băng sững sờ nhìn Tôn Hàn Phong, Đông Tôn bỗng xoa tóc nàng, Lạc Tử Băng liền nhận định không phải người xấu thì cũng yên tâm đi theo Đông Tôn. Tôn Hàn Phong bất chợt cảm thấy tiểu cô nương này thật đáng yêu, nhưng mà tiểu cô nương này rốt cuộc có năng lực gì?

Mấy nam nhân trong phòng nhìn thấy Lạc Tử Băng cũng ngây dại mà nhìn nàng, Lạc Tử Băng đánh giá từng người, nàng chợt cảm thấy đây là đại hội mỹ nam sao? Đâu đâu cũng thấy mỹ nam, mỗi người một vẻ, nàng giờ mới thấy mỹ nam chính là rau cải trắng a! Mỹ nam bên ngoài đã yêu nghiệt tới mức nàng nhìn cũng ngẩn người, làm gì có cái thiên lý nam nhân so với nữ nhân còn muốn đẹp hơn gấp mấy lần?

Mộc Vô Ngân run run người, không kiềm lòng mà nhào vào ôm lấy thân hình nhỏ nhắn của Lạc Tử Băng, Lạc Tử Băng nhìn nam nhân đang ôm nàng. Một nam nhân so với nàng lớn hơn vài tuổi, khuôn mặt lại rất đáng yêu không kém gì các hài tử, làn da trắng so với nữ nhân còn muốn mềm mại hơn, môi hồng phấn nộn tùy ý quét lên má nàng. Mái tóc vàng nâu chạm vào da thịt làm nàng có chút ngứa ngáy, chỉ là đôi mắt lam trong veo nhìn nàng như đang nhìn một vật gì đó rất yêu

"Oa! Muội muội của ta thật đáng yêu, siêu siêu cấp đáng yêu. Cho ta ôm vài cái nào" Mộc Vô Ngân nói xong, không để Lạc Tử Băng trả lời đã dùng khuôn mặt cọ cọ cái má của nàng. Cảm giác thật mềm mịn a! Muội muội hắn thật quá sức đáng yêu

Lạc Tử Băng đôi mắt hiện qua tia giảo hoạt,nhưng rất nhanh đã dập tắt. Nam nhân này thật dễ thương a! Nàng thich! Lạc Tử Băng giương mắt ngây thơ nhìn Đông Tôn, Đông Tôn chỉ nhún vai bất đắc dĩ nhìn nàng. Tên tiểu tử Mộc Vô Ngân này chính là tên cuồng mấy thứ đáng yêu. Đông Tôn không có cách khiến tên tiểu tử này bỏ thứ hắn thích được. Đành ủy khuất Lạc Tử Băng một lát vậy. Một lát sau, Mộc Vô Ngân mới lưu luyến rời người nàng, ánh mắt sáng ngời như tìm được thứ mình thích làm Lạc Tử Băng có chút rùng mình.

"Tử Băng! Con yên tâm, những tên nhóc kia chắc chắn sẽ bảo vệ con thật tốt" Đông Tôn ôn nhu xoa đầu nàng, mấy tên kia chính là há hốc mồm nhìn cảnh tượng trước mặt, Đông thúc thúc của bọn hắn từ khi nào đã biến thành ra cái bộ dáng ôn nhu như thế? Với bọn hắn lại chính là bộ mặt nghiêm trọng đến phát sợ! Đông Tôn hơi ngừng một lát rồi nhìn đám nam nhân trong phòng

"đây là Lạc Tử Băng, là muội muội của các ngươi. Vì con bé là thân thuần âm nên bị rất nhiều người truy lùng, các ngươi phải bảo vệ con bé thật tốt" Đông Tôn bày bộ mặt nghiêm trọng nói, mấy tên kia chính là gật đầu rất nghiêm trọng theo. Thân thuần âm? Hóa ra đó là lí do bọn hắn phải ăn viên đan dược áp chế nội lực kia, nếu không chỉ sợ bọn hắn sẽ bị Lạc Tử Băng làm cho mê muội

Nói một chút về thân thuần âm, đó là thể chất đặc biệt mà chỉ nữ nhân mới có, nhưng lại cực kì hiếm xuất hiện. Thân thuần âm có thể bổ sung nội lực cho nam nhân nên bị nam nhân săn lùng rất đông đảo, chỉ là thân thuần âm rất đặc biệt. Nó có thể tự bảo vệ bản thân mình nên muốn tìm cũng không phải dễ, phải là người được chủ nhân thân thể chấp thuận thì mới có thể mong lại gần. Cả đám chìm trong suy nghĩ mà không để ý Lạc Tử Băng đang thu một ít khí vào trong cơ thể nàng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui