Tung Hoành Dị Thế

Một nam tử vận trường bào màu lam ngọc, ngồi dựa vào thành ghế một cách lười biếng, ngón tay bạch ngọc cầm một ly trà vẫn còn đang tỏa hơi nóng. Mùi hương trà thơm ngát vô cùng dễ chịu lan ra vô cùng thoải mái, tựa như trấn an tâm tình. Khuôn mặt diệu quan như ngọc lại mang theo chút tà mị quyến rũ hòa hợp với nhau tạo nên loại mỹ mạo khó nói nên lời. Môi mỏng nhàn nhạt cong thành nụ cười như có như không làm cho người khác không thể suy đoán được tâm tình của người này. Cánh mũi cao thẳng có chút phong tình. Làn da trắng mịn so với nữ nhân chỉ hơn chứ không kém, bộ bạch y vận trên người rất đơn giản nhưng vẫn không giấu được hào quang vạn trượng. Cánh mi dày có chút khép hờ làm đôi huyết mâu bên trong có chút thâm trầm nguy hiểm, lại tựa như một loại mị hoặc dụ dỗ dục vọng nhưng lại lãnh khốc tàn nhẫn không thua kém. Mái tóc màu bạch kim được kim quan búi lại một phần, một phần để xỏa trên lưng. Khí chất vương giả bức người, tựa như ôn nhu như gió xuân lại làm người ta thấu rét tận tâm

Nam tử nhàn nhã nhấp một ngụm trà, khóe miệng phát ra thanh âm trầm ấm vô cùng êm tai, làm người khác càng nghe lại càng cảm thấy có chút nghiện "Nói với La Dực cùng Vô Ngân, đến Linh Lương học viện" Một hắc y nam tử không biết từ đâu ra xuất hiện, quỳ một chân nghe xong khẩu lệnh thì liền biến mất không để lại dấu vết. Nam tử cười tựa du nhiên thất tiếu, lạnh nhạt, nhưng ánh mắt như đang nhớ tới bóng hình nào đó

"Phong ca, vẫn chưa tra ra được ai là chủ mưu?"

Một nam tử bước vào, mái tóc màu đen dài được một mảnh vải màu đỏ sẫm buộc lên vô cùng khí phách, khuôn mặt goác cạnh tuấn mỹ như được điêu khắc tỉ mỉ hoàn hảo không tỳ vết làm người khác phải nghẹt thở. Làn da màu mật ong rắn chắc khỏe mạnh, thân hình cường tráng nhưng không quá mức thô sơ, lại có chút uy dũng làm người khác an tâm mà tin tưởng hắn. Mày kiếm khẽ chau làm khuôn mặt có chút trở nên u tối nhưng vẫn không giấu được anh tuấn bức người. Mũi cao thẳng khí thế với môi mỏng như luôn giữ nụ cười trào phúng, vô cùng cuồng vọng nhưng khí chất lại vô cùng tự tin làm người khác không thể không bái phục. Đôi con con ngươi màu cam trong veo nhưng ánh lên vài tia nguy hiểm như một con mãnh thú đang săn mồi, làm người khác chết lặng trong đôi hàn mâu tuyệt tình nhưng được phủ bằng ánh lửa này.


"Kẻ này quá mức cẩn thận, lại lợi dụng một lực lượng không nhỏ, nếu muốn tra ra e rằng sẽ tạo nên một số chuyện rất phiền phức"

Lăng Hạo cũng xuất hiện từ đằng sau Hải Nhất Nam, vỗ vai trấn an cái tâm tình đang vô cùng căng thẳng của hắn. Khuôn mặt yêu nghiệt mang theo sắc xảo bức người cũng có chút không vui. Mắt phượng sắc bén nhất thời vô cùng sầu não, làm ánh bạch bên trong con ngươi cũng nhất thời đục ngầu vô cùng tà khí. Cả khuôn mặt Lăng Hạo đều như được ông trời ưu ái, làm người khác nhìn vào chỉ cảm thấy tim như ngừng trệ, có cảm giác như bị nhìn thấu nhưng lại làm mình cam tâm tình nguyện

Tôn Hàn Phong xoa thái dương, hắn dự định giúp nàng điều tra kẻ chủ mưu, thật không ngờ kẻ chủ mưu vụ việc lần này lại cẩn thận quá mức, hủy tiêu toàn bộ đầu mối và những người có liên quan, còn số ít còn lại thì chỉ đơn giản là bị sai khiến, bọn hắn cũng chỉ tìm được một chút thông tin về kẻ đó thông qua một chút thông tin nhỏ của những người có liên quan, e rằng vụ việc lần này không chỉ đơn giản là một vụ diệt tộc đơn thuần

Hải Nhất Nam nhớ tới La Dực và Mộc Vô Ngân chắc hẳn giờ đang trên đường đến Linh Lương học viện, mong hai bọn hắn sẽ tra ra được một thứ gì đó liên quan tới vấn đề lần này. Quả thật nó không hề đơn giản như bọn hắn nghĩ. Còn có gi đó khúc mắc ư? Bí ẩn?

Trong lúc đó, Tư Doãn một thân trường bào màu đen, khuôn mặt đã thoáng nét trưởng thành tuấn tú, con ngươi sáng rực trong veo nhưng cũng tự tin cùng khí phách

"Bách Tà, ngươi vẫn còn nhớ tới Xích Dạ chứ?" Tư Doãn mở miệng hỏi nam tử đối diện mình, nam tử có chút phóng khoáng sạch sẽ lại xinh đẹp tà mị, con ngươi có chút phong tình khi nhắc đến cái tên Xích Dạ lại có chút lóe sáng


"Tất nhiên là nhớ, ba năm vẫn không thấy tin tức gì của hắn." Bách Tà cong môi, nhớ tới một khuôn mặt mông lung với chiếc mặt nạ ngân sắc, dù chỉ là thoáng qua nhưng luôn làm hắn phải ghi nhớ trong lòng

"Phải, cũng ba năm rồi..." Tư Doãn cũng cười nhạt, nở nụ cười có chút miễn cưỡng. Nhưng hắn đâu biết, vị cường giả hắn ngưỡng mộ đang từng bước đến gần hắn, chỉ là hắn hoàn toàn không biết...

"Không phải Mộng nhi cũng tương tư Xích Dạ sao?" Bách Tà nhớ tới gì đó, cười đến phong hoa tuyệt đại

"Không thể trách được" Tư Doãn nhún vai bất đắc dĩ


Mà cái người đang được nhắc đến lại đang say giấc nồng, vô cùng bận rộn đánh cờ với Chu Công. Chợt Lạc Tử Băng mở mắt, nàng nhìn cỗ xe ngựa vẫn đang đi không ngừng nghỉ này. Một luồng ánh sáng chợt bao quanh người nàng, bọc nàng lại. Lạc Tử Băng không nói năng gì liền chọn tu luyện thời gian 2 ngày, nàng có cảm giác rằng một khi mình đã tiến vào Linh Lương học viện, nàng sẽ biết được thêm một vài thứ, nhưng mà cảm giác bất an cứ len lỏi trong lòng nàng.

-Thông báo nho nhỏ của tác giả-

Vấn đề là con tác giả nó đang trong tình trạng lười đến không thể lười hơn mà thời gian lại không cho phép nên tiến độ truyện sẽ chậm hơn một chút. Các đ6ọc giả xin thứ lỗi cho cái sự thiếu trách nhiệm vô tình của tác giả a! Tác giả khi thời gian rảnh, tác giả chắc chắn sẽ cố ra thật nhanh


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận