Trên bàn trà ở tầng dưới vẫn còn rất nhiều đồ ăn vặt và trái cây, Ôn Như Sơ cầm một quả táo lên cũng không rửa mà cứ thế cắn, mười năm mạt thế, đã rất khó tìm được thức ăn nào tử tế nữa rồi, sau này cô còn ăn cả rễ cây vỏ cây, bánh bao mốc meo cô phải đi tranh giành, đã không còn nhớ rõ mùi vị của thức ăn tươi nữa rồi, nào còn quan tâm quả táo này có bẩn hay không, có cái ăn đã là may mắn lắm rồi, cảm ơn ông trời, đã cho cô cơ hội làm lại từ đầu.
Ăn hoa quả đến no căng bụng rồi, Ôn Như Sơ mới dừng lại, chỉ khi cảm nhận được cảm giác no bụng trọn vẹn, cô mới cảm thấy chân thật.
Ôn Như Sơ lại rót ba cốc nước nóng, cất vào không gian, hai cốc đặt trong sân và trong nhà, cô không biết kiếp này, trong không gian có thể dừng thời gian hay không, kiếp trước dòng chảy thời gian trong không gian là tĩnh, dù sao kiếp này không gian cũng có chút khác biệt!
Ôn Như Sơ tìm giấy A4 và bút, bắt đầu tính toán tài sản và vật tư cần mua của mình.
Cha mẹ cô đều qua đời vì tai nạn, nhưng lại để lại cho cô một khoản thừa kế kếch xù, chỉ riêng cổ tức của công ty thôi cũng đủ cho cô sống sung túng mấy đời rồi, chưa kể đến còn có mấy căn biệt thự đứng tên cô và bất động sản ở những nơi khác cùng với cổ phiếu quỹ.
Ôn Như Sơ tính toán, trong thẻ ngân hàng còn sáu mươi triệu, cổ phiếu quỹ còn một trăm ba mươi triệu, cộng lại là một trăm chín mươi triệu, Ôn Như Sơ tìm thấy một xấp giấy chứng nhận quyền sở hữu nhà ở trong két sắt, tính ra, cô có năm căn biệt thự, tám căn hộ penthouse, một trang trại, còn có 60% cổ phần của tập đoàn Ôn Thị, đủ rồi, hơn nữa còn dư dả.
Mười năm mạt thế, cô đã trải qua nóng cực độ, mưa bão, lũ lụt, lạnh giá cực độ, động đất, mưa axit, ngày địa cực, đêm địa cực, cuối cùng cô chết trong trận sương mù dày đặc vào năm thứ mười của mạt thế!
Kiếp trước, Ôn Như Sơ vô cùng hối hận, trước khi mạt thế đến, cô căn bản không nhận ra điều bất thường, số tiền này đều biến thành những con số vô dụng, kiếp này, chúng sẽ trở thành chỗ dựa lớn nhất của cô trong mạt thế!
Ôn Như Sơ lại viết ra giấy ăn mặc ở đi lại, trong đó, thức ăn đương nhiên là quan trọng nhất, cô không muốn trải qua tình cảnh như kiếp trước nữa, vì một cái bánh bao mốc meo mà đánh nhau đầu rơi máu chảy.
Về thức ăn, gạo mì ngũ cốc dầu ăn là không thể thiếu, sau đó là thịt gà vịt cá thịt trứng, rau củ quả để duy trì nhu cầu cơ bản của con người, còn có nước, cho dù trong không gian có nước, nhưng Ôn Như Sơ đã bị mạt thế dọa sợ rồi, quen chuẩn bị hai tay.
Quần áo chuẩn bị theo tiêu chuẩn cực nóng cực lạnh, áo ngắn quần ngắn mùa hè, áo khoác bông áo phao mùa đông, cực lạnh không phải là chuyện đùa, cái lạnh thấu xương đó, Ôn Như Sơ cả đời cũng không quên được, sau đó là một số quần áo bảo hộ, đồ lặn các loại quần áo sinh tồn còn có mặt nạ phòng độc và khẩu trang, cô sẽ không quên trận sương mù năm đó, những hạt bụi trong không khí hít vào phổi, là chết người.
Về đi lại, tốt nhất là có cả đường biển đường bộ đường không, cô định dành một tháng để tích trữ vật tư, còn một tháng nữa thì dùng để học lái máy bay, tàu thuyền, xe cộ, nếu không mua cũng phí, không dùng được, như vậy bất kể là thiên tai gì, cô đều có cách thoát thân.
Còn có thuốc men, vũ khí, đồ dùng sinh hoạt linh tinh.