Tung Hoành Nam Hạ

Cuồng Sa thấy bọn người Đông Phương giáo giọng điệu như nắm quyền sinh sát trong tay liền bước ra nói:
“Đông Phương giáo các ngươi là phường vong ân bội nghĩa. Hừ, dù ta có chết cũng không bao giờ khuất phục các ngươi đâu.”
Khương Vũ nhíu mày quát:
“Ngươi còn dám lộng ngôn?”
Cuồng Sa nước mắt chảy dài nói:
“Haha, lộng ngôn ư? Các ngươi có ngày ngày hôm nay, chẳng phải nhờ công lao của Cuồng gia chúng ta sao? Nhưng lão thất phu Khương Khiếu Thông đối đãi với Cuồng gia ta như thế nào? Ông nội ta bị vu oan cho cái tội phản giáo, phải chết trong uất hận.”
Khương Vũ nhìn Khương Khiếu Thông một cái rồi hỏi:
“Ngươi nói Cuồng Chiến sao?”
Cuồng Sa phẫn nộ:
“Họ Cuồng có công với Đông Phương giáo còn có kẻ khác sao? Các ngươi sát hại ông nội ta chưa đủ, còn muốn diệt cỏ tận gốc. Giết chết ba mươi hai người lớn nhỏ trong Cuồng gia chúng ta. Thù này quyết không đội trời chung.”
Lời này làm cho Khương Khiếu Thông cũng phải giật mình. Khương Vũ ngạc nhiên thốt:
“Chuyện xảy ra khi nào?”
Cuồng Sa phun một bãi nước bọt nói:
“Còn giả vờ không biết ư? Được lắm, được lắm.”
Khương Khiếu Thông thở dài một hơi, lão nói:
“Đừng ngăn cản hắn.”
Cuồng Sa cười ngặt ngẽo:
“Lão thất phu, đừng tưởng ta sẽ nhớ cái ơn tha mạng ngày hôm nay. Nếu có cơ hội, ta sẽ lại tìm đến. Ta phải đòi lại công đạo cho Cuồng gia.”
Khương Khiếu Thông phất tay:
“Ngươi đi đi.”
Cuồng Sa dắt đám thuộc hạ rời đi. Được một quãng, hắn quay lại nhìn Bạch Vân nói:
“Một kiếm lúc nãy, đa tạ ngươi đã nương tay.”
Bạch Vân chắp tay, nhìn đám người Kình Ngư bang rút lui. Rồi thấy bóng người nhoáng lên, Khương Vũ và lê Hoành phóng người đi, cùng với Phùng Thế Thanh liên thủ chém giết bọn Hoang Sơn bang, Trường Lâm phái cùng dư đảng của Vạn Độc Môn. Bạch Vân thấy một trường chém giết như thế liền lắc đầu ngao ngán. Đang cảm thấy mạng người sao lại rẻ rúng như thế thì nghe giọng của Khương Khiếu Thông truyền đến:
“Ngươi giúp Đông Phương giáo ta một lần nhưng Khương Vũ cũng đã cứu ngươi một mạng. Xem như không ai nợ ai.”
Bạch Vân cung kính đáp:
“Tiền bối quá lời rồi. Đây là trách nhiệm của vãn bối mà.”
Khương Khiếu Thông hỏi lại:
“Trách nhiệm?”
Thấy Bạch Vân ượm ờ, lão tiếp:
“Ngươi đừng nghĩ vì Thanh Trúc mà ta xem ngươi là người một nhà. Ta truyền kiếm pháp cho ngươi là hy vọng ngươi đừng mơ tưởng đến nó nữa.”
Bạch Vân nghe lời này như sét đánh ngang tai, gã lắp bắp:
“Sao…sao thế ạ?”
Khương Khiếu Thông lạnh nhạt:
“Ta còn mấy môn võ công rất độc đáo. Nếu ngươi muốn, ta sẽ truyền cho ngươi. Chỉ cần ngươi đừng quấy rầy Trúc nhi nữa.”
Bạch Vân chắp tay vái dài:
“Khương giáo chủ, Bạch Vân này không phải kẻ thừa cơ mà trục lợi. Việc học võ công, xin miễn đi.”
Khương Khiếu Thông cười:
“Tốt, ngươi có thể đi.”
Bạch Vân hỏi:
“Xin hỏi Khương giáo chủ: Thanh Trúc hiện giờ có an toàn không?”
Khương Khiếu Thông nhíu mày:
“Không cần ngươi bận tâm.”
Bạch Vân biết lão không muốn nói tung tích của Thanh Trúc ình biết. Gã cũng không nán lại thêm nữa, xoay người rời đi. Sau lưng lại nghe giọng của Khương Khiếu Thông truyền đến:
“Mạng Kiều Tam Nương, ta sẽ lấy.”
Bạch Vân nghe xong thì mồ hôi túa ra. Võ công cũa lão ra sao, gã đã tận mắt chứng kiến. Nếu lão đã muốn giết Kiều tỷ tỷ, tất nhiên Kiều tỷ tỷ sẽ lành ít dữ nhiều. Bạch Vân không dám nghĩ tiếp, gã nhanh chân rời khỏi chốn thị phi này.

Vừa xuống chân núi, Bạch Vân vô thức đi về hướng đám cỏ phía trước. Gã nghĩ hoài cũng không ra: “vì sao Khương Khiếu Thông lại ngăn cản gã và Nguyễn Thanh Trúc chứ?”, “Hay là… phải rồi: lão chê ta một thân một mình, không có chút vốn lận lưng. Hừ, kiếp trước ta đã không có tiền rồi, kiếp này ta không cam tâm sống kiếp nghèo hèn nữa. Được lắm, lão cứ chống mắt lên mà xem. Bạch Vân này sẽ kèn trống linh đình đến Đông Phương giáo của lão rước người, haha.” Đang tưởng tưởng ra cái vẻ mặt nhăn nhó của Khương Khiếu Thông thì có tiếng đánh nhau ở phía trước, làm gã sực tỉnh. Bạch Vân lần theo tiếng động đi đến. Khi đến nơi thì thấy một bóng người vừa phóng đi, xung quanh người chết nằm rãi rác khắp bãi cỏ. Bạch Vân thấy hình cá uốn lượn trên quần áo bọn người này liền biết bọn họ là người của Kình Ngư bang. Thấy một người đang gắng gượng bò dậy, Bạch Vân chạy đến nâng hắn lên hỏi:
“Xảy ra chuyện gì?”
Bạch Vân không ngờ người này chính là Cuồng Sa, gã nghe hắn thều thào:
“Bọn Đông Phương giáo phản phúc vô lường. Ngươi nên rời bỏ Đông phương giáo sớm đi. Tránh mang họa sát thân.”
Bạch Vân giận lắm, gã không người Khương Khiếu Thông lại là kẻ hai lời như vậy. Gã nói:
“Cuồng huynh nghỉ ngơi đã. Chuyện khác để sau hãy tính.”
Cuồng Sa lắc đầu nói:
“Xin ngươi hứa với ta một chuyện. Nếu không ta chết cũng không nhắm mắt.”
Bạch Vân đáp có lệ:
“Tất nhiên. Huynh cứ nghỉ ngơi trước đã.”
Cuồng Sa móc một thẻ bài bằng bạc trong người, trao cho Bạch Vân. Hắn nói:
“Đây là lệnh bài bang chủ Kình Ngư bang, mong ngươi hãy giúp ta đưa về cho Kinh Ngư bang.”
Bạch Vân lấy thẻ bài cất vào trong áo nói:
“Được, được. Ta sẽ đưa huynh cùng đi.”
Cuồng Sa thốt:
“Kim Hoàn chỉ pháp lợi hại vô cùng. Ta sống không được bao lâu nữa đâu, ngươi đừng nhọc công làm gì.”
Bạch Vân ngạc nhiên:
“Huynh gặp Tôn Sơn hộ pháp sao?”
Cuồng Sa rít từng chữ:
“Làm sao ta quên được lão chứ. Chính lão giết ông nội ta, cha ta cùng ba mươi hai mạng người của Cuồng gia ta.”
Bạch Vân an ủi:
“Cuồng huynh đừng nghĩ đến việc đó nữa, ta đưa huynh đi.”
Cuồng Sa nắm chặt vạt áo của Bạch Vân nói:
“Xin ngươi hãy giúp Kình Ngư bang thoát khỏi sự truy sát của Đông Phương giáo. Cuồng gia chúng ta phải có người nối dõi.”
Bạch Vân nói:
“Chúng ta trị thương trước rồi tính tiếp.”
Cuồng Sa phun ra một ngụm máu:
“Ngươi có hứa với ta không?”
Bạch Vân thấy sống mũi cay cay, gã nói:
“Bạch Vân sẽ tận lực.”
Vừa nói xong, Bạch Vân thấy đầu của Cuồng Sa ngoặt xuống, gã gọi liền mấy tiếng nhưng vẫn không thấy trả lời. Dò xét lại thì: mạch của Cuồng Sa đã ngừng đập rồi, hắn chết nhưng hai mắt vẫn mở toang như không cam lòng.

Bạch Vân nhìn nắm mồ mới vừa chôn cất xong, cầm cây đao kì dị của Cuồng Sa trên tay thốt:
“Cuồng huynh hãy yên nghỉ. Bạch Vân sẽ hoàn thành di nguyện của huynh.”
Gã đi được vài bước lại thấy buồn cười: “không biết việc của Cuồng huynh có suôn sẻ không? Nếu như giống như Mai Hoa cung, vừa đến đã bị đánh cho chạy không kịp thở thì sau này ta không dám hứa với người khác thêm việc gì nữa?” Bạch Vân nhớ lại cái ngày gã đến Mai Hoa cung, chưa kịp chuyển lời đã bị người của Mai Hoa cung kết trận, đánh cho tơi bời hoa lá. Suýt chút nữa, cái mạng nhỏ của gã cũng khó bảo toàn. Tuy nhiên, gã xem như đã hoàn thành lời hứa với Đỗ Thành rồi. Lại nhớ đến Nguyễn Thanh Trúc, Bạch Vân thầm quyết định: sau khi giao lệnh bài bang chủ cho Kình Ngư bang, sẽ tìm cách kiếm thật nhiều tiền. Nếu không nổi danh như Lâm gia, gã sẽ không đến Đông Phương giáo tìm nàng. Đã giải đáp được khúc mắt trong lòng và định hướng được mong muốn của bản thân. Bạch Vân cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Đúng vậy, làm người phải có mục đích. Nếu như mục đích của kiếp trước là lo ngày ba bữa thì kiếp này gã muốn mình không phải lo âu vì chuyện cơm áo gạo tiền nữa. Gã muốn mọi người nhìn gã bằng con mắt kính nể.
Bạch Vân đi được một đoạn, chợt thấy bản thân mình khờ khạo vô cùng. Gã than thở:
“Kình Ngư bang ở đâu nhỉ?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui