“Đợi tôi lên được bờ chắc chắn sẽ cho cô biết tay.
Quả tạ này!”
Đợi tới khi Mạch Ngạn ngôi lên mặt nước.
Hắn tham lam hít một hơi thật sâu, bù lại những gì đã mất.
“Được sống rồi.”
Trong khi bản thân đang dần hồi phục trở lại thì lúc này hắn mới thấy có gì đó thiếu thiếu.
Bất giác giơ tay sờ lên cổ thì…
“Cô gái đó đâu rồi?!”
Mạch Ngạn nhìn xung quanh cũng không thấy ai.
“Đừng nói là cô ta bị rơi lại xuống biển rồi đấy.”
Hắn nhăn mặt, há miệng hít lấy một hơi rồi lặng xuống biển tìm cô.
Cũng may, ông trời không tuyệt đường sống của Nhiễm Tranh nên để Mạch Ngạn dễ dàng tìm thấy cô.
Hắn bơi nhanh đến chỗ cô, nhanh kéo cô lên trên.
“Hộc..hộc…”
Mạch Ngạn ôm Nhiễm Tranh vào lòng, tay kia không ngừng vỗ vào mặt cô.
“Nè, ổn không? Nói gì đi chứ?”
”…”
Nhìn cô vẫn nằm bất động, trong lòng hắn liền có một nỗi lo bất an.
“Không phải cứu được người rồi người lại không sống đấy chứ.”
”Cô không được chết đâu đấy, tôi cực khổ lắm mới kéo cô lên trên.
Cô nhất định phải sống cho tôi vui đấy.”
Mạch Ngạn nhìn xung quanh mặt biển.
Hắn một lần nữa lại cảm thấy bất lực.
“Bờ biển đâu? Có ai nhìn thấy bờ biển đâu không? Chỗ này là chỗ nào?”
Xung quanh hắn bây giờ chỉ toàn là nước với nước.
Hắn cũng không thể định hình được hướng nào mới vào đất liền.
Trong lúc tuyệt vọng, Mạch Ngạn muốn hét thật lớn nhưng đột nhiên một cơn gió thổi qua khiến hắn phải suy nghĩ lại.
Dựa theo hướng thổi của cơn gió, hắn liền có thể xác định được đất liền ở đâu.
Vì ban ngày gió thường từ biển thổi vào đất liền.
Mạch Ngạn cố hết sức bơi.
Dù vậy, đất liền đối với hắn là thứ gì đó mỏng manh.
Nhưng chỉ cần có niềm tin chắc chắn hắn sẽ đến được bờ.
Lúc này, bên phía cảnh sát cứu được vài người may mắn trên đảo.
Sở Trạch cũng nằm trong số đó.
Khi cậu ta tỉnh lại thì thấy bản thân đã nằm trên tàu của cảnh sát.
Trong đầu đột nhiên nhớ đến Nhiễm Tranh, cậu ta nhìn quanh nhưng không thấy người đâu.
“Nhiễm Tranh, cô đâu rồi?”
“Anh gì đó, anh đã tỉnh lại rồi sao? Anh thấy trong người mình thế nào?”
Một cô cảnh sát trẻ đến hỏi thăm sức khỏe Sở Trạch khi thấy cậu ta đang tìm kiếm thứ gì đó trên tàu.
“Nhiễm Tranh, cô có thấy bạn tôi đâu không?”
“Bạn anh sao? Cô ta đang ở đâu?”
“Cô ấy…cô ấy bị mắc kẹt trong biệt thự.
Bây giờ cô ấy chắc chắn vẫn còn trên đảo.
Cô mau đến cứu cô ấy đi.”
“Nhưng…”
Cô cảnh sát có chút e dè, bởi cô ta biết hòn đảo mà Sở Trạch nói đã bị chìm xuống đáy biển.
Những người có thể cứu được họ cũng đã cứu hết rồi.
Hòn đảo bây giờ chắc đã chìm sâu xuống đáy biển, khả năng sống sót là không thể.
“Tại sao cô lại không nói? Có chuyện gì sao?”
Sở Trạch nghi ngờ hỏi cô cảnh sát.
Hết cách, cô ta đành nói sự thật với Sở Trạch.
“Trước tiên anh hãy bình tĩnh nghe tôi nói.
Hòn đảo mày anh nói đã chìm xuống biển, những người có thể cứu được chúng tôi đã cứu, còn những người không may mắn…chúng tôi đã cố hết sức của mình.”
“Gì chứ!”
Hòn đảo chìm xuống biển ư?
Sở Trạch cảm thấy choáng váng mặt mày.
Cậu ta chợt nhớ đến tiếng động lớn trên khi bị ngất.
Rất có thể lúc đó hòn đảo đã bị chìm xuống.
Vậy thì Nhiễm Tranh và chủ tịch Mạch Ngạn đều không thể thoát ra khỏi đó được.
“Nhiễm Tranh, xin lỗi cô! Tôi đã không thể cứu cô được.”
Cậu ta đau khổ nhìn xuống mặt biển yên ắng.
Cô cảnh sát nhẹ nhàng rời đi để Sở Trạch yên tĩnh một mình.
Suốt mấy tiếng đồng hồ bơi trên biển, Mạch Ngạn cuối cùng cũng tìm thấy được thứ gọi là bờ.
Niềm vui hiện rõ trên gương mặt nhợt nhạt của hắn.
“Mình đã làm được rồi.”
Hắn dùng hết sức lực cuối cùng để bơi vào bờ.
Bước lên bờ, hắn không quên dìu Nhiễm Tranh.
Nhưng cơ thể ngắm nước quá lâu đã khiến chân tay hắn rã rời.
Mạch Ngạn không còn đủ sức để bước tiếp, hắn ngã ra đất.
Mệt mỏi nằm thiếp đi.
Mặt trời dần dần lặng xuống biển.
Trên bãi biển về đêm tiếng gió thổi lồng lộng.
“Mẹ, con lạnh quá!”
Nhiễm Tranh mơ màng mở mắt ra.
Đột nhiên, cô nghe thấy tiếng gì đó đang đập thình thịch dưới tai mình.
Ngẩng đầu dậy thì mới phát hiện bản thân nằm trên người của Mạch Ngạn.
Nhiễm Tranh vội rời khỏi người của hắn.
“Xin lỗi, tôi không cố ý!”
Đáp lại lời cô chính là sự im lặng của hắn.
Mạch Ngạn nằm bất động trên cát không nhúc nhích.
“Này, anh còn sống đúng không?”
Nhiễm Tranh lấy tay chỉ chỉ vào hắn.
Thấy vẫn không có động tĩnh gì.
Cô đặt tay vào lòng ngực hắn, tiếng nhịp tim đập thình thịch vẫn còn cảm nhận được.
“Phù…vẫn là người cõi dương.”
Một cơn gió thổi ngang qua làm cô cảm thấy ớn lạnh.
Nhìn xung quanh không có một bóng nhà, cô cũng không biết ở đây là đâu.
Trước mắt, cô sẽ đi tìm cho mình một chỗ qua đêm.
Đợi khi trời sáng sẽ đi tìm đường về.
Nhiễm Tranh nhìn xung quanh bờ biển.
“Anh đợi tôi ở đây nha.”
Cô đứng dậy rời đi, sau một hồi thì quay lại.
Nhiễm Tranh định đỡ hắn ngồi dậy dìu đến nơi ấm cúng mà cô mới làm xong.
Nhưng tiếc là hắn quá nặng khiến cô không thể nào đỡ nổi.
Hết cách, cô chỉ có thể kéo lê hắn đến đó.
“Anh đừng có trách tôi, là vì anh nặng quá nên tôi mới làm thế này.”
Sau khi đưa người đến thành công, cô chỉnh lại dáng ngủ cho hắn.
Lấy lá cây để che người cho đỡ lạnh.
Trước khi ngủ, cô đi xung quanh một vòng để đảm bảo rằng không có thú dữ hay thứ gì đó xuất hiện.
Thấy mọi thứ vẫn ổn, Nhiễm Tranh mới yên tâm nhắm mắt lại.
Sáng ngày hôm sau.
Cô đang ngủ thì nghe thấy có mùi gì đó.
Hai hàng lông mày nhíu lại, Nhiễm Tranh không đành lòng mở mắt ra.
Trước mắt cô chính là Mạch Ngạn, hắn đã thức dậy từ lúc nào.
Hắn ngồi một góc quay lưng lại với cô, hình như đang nướng thứ gì đó.
Nhiễm Tranh tò mò, cô đứng dậy nhẹ nhàng bước đến.
“Anh trai, anh đang làm gì đó?”
“Nhìn không biết sao.
Tôi đang nướng cá.”
Nhiễm Tranh ngạc nhiên.
Không biết hắn lấy đâu ra mấy con cá to để nướng.
Cô định hỏi nhưng hắn lại nói trước.
“Khỏi cần hỏi, cá này tôi bắt dưới biển không phải trên trời rơi xuống.”
Cô bĩu môi.
“Còn lâu tôi mới hỏi câu đó.”
Nhưng trong lòng lại kháng phục Mạch Ngạn.
Làm sao hắn biết cô sẽ hỏi câu đó mà trả lời.
Người này chẳng lẽ biết đọc nội tâm của người khác sao.
“Ngồi xuống ăn cùng đi.”
“Ò.”
Mạch Ngạn ga lăng liền cho cô con cá lớn nhất trong những con còn lại.
Nhiễm Tranh không khách sáo vui vẻ nhận lấy.
Từ hôm qua đến giờ cô vẫn chưa bỏ thứ gì trong bụng mình.
“Cảm ơn anh trai.”