“Nhìn kìa, đó có phải là con tàu đến cứu chúng ta không?”
”Đâu?”
Mạch Ngạn hoàn toàn tin lời cô nói.
Hắn nhìn theo ngón tay chỉ ra biển của Nhiễm Tranh mà không hay biết cô đang thực hiện việc đánh tráo viên kim cương đỏ.
“Anh nhìn đi, là ở đó.”
“Nhưng sau tôi không nhìn thấy gì cả?”
Hắn nheo mắt lại chăm chú nhìn ra ngoài biển.
“Hay là tôi nhìn lầm nhỉ? Chắc có lẽ tôi bị hoa mắt.”
Sau khi hoàn thành kế hoạch của mình một cách nhanh gọn lẹ.
Nhiễm Tranh vờ như không có gì xảy ra, nhanh tay bọc lại viên kim cương giả đưa cho Mạch Ngạn.
“Trả anh này, tôi không xem nữa.”
“Không xem nữa thì tôi cất nó đi.”
Mạch Ngạn vừa nói vừa mở lớp vải ra muốn kiểm tra lại lần nữa.
Nhưng hành động của hắn nhanh chóng bị Nhiễm Tranh ngăn lại.
Bởi vì, cô biết bên trong không phải là kim cương.
Cô biện một lý do liền nói với hắn:
“Có một tay chắc anh không thể buộc viên kim cương vào tay mình được.
Để tôi buộc lại giúp anh.”
Nhiễm Tranh nhanh nhẹn buộc lớp vải vào tay hắn.
Trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng Mạch Ngạn lại không biết gì, hắn tưởng cô tốt bụng liền nói:
“Cảm ơn cô.”
“Ha ha…việc nên làm thôi.”
Lời vừa dứt, trên trời đột ngột xuất hiện một cơn gió lớn.
Nhiễm Tranh liền lấy tay che mắt lại, cô thông qua khe hở trên ngón tay xem thử ngọn gió kia từ đâu đến.
“Máy bay!”
Đúng vậy.
Cô không hề nhìn lầm.
Một chiếc máy bay trực thăng đang lơ lửng trên trời.
Nhưng tại sao lại có máy bay trực thăng ở đây?
Nhiễm Tranh chợt nhớ đến người đàn ông bên cạnh.
Hắn đã từng xuất hiện trên chiếc máy bay trực thăng khi đến buổi tiệc.
Cũng tức là chiếc máy bay này là đến để đón hắn.
Biết được điều này, cô quay qua nhìn Mạch Ngạn:
“Đây là máy bay của nhà anh đúng không?”
Hắn ngơ ngác nhìn chiếc máy bay.
”Ừ, hẳn là vậy.”
””Hẳn là vậy “là ý gì?”
Một dấu chấm hỏi đặt ra trong đầu cô.
Nếu đó là máy bay của mình thì nói thẳng ra.
Làm gì phải trả lời lưỡng lự.
Hắn là tên ngáo chắc.
“Tôi cũng không nhớ rõ.
Vì ở nhà tôi có nhiều loại trực thăng lắm.”
”Cái gì? Nhiều lắm sao!”
Cô há hốc mồm trước sự thờ ơ của hắn.
Trong mắt cô, người đàn ông trước mắt giống như một báu vật tỏ sáng.
Nghĩ đến việc cô có một chiếc trực thăng cho riêng mình thì quá tốt.
Sau này, muốn di chuyển trên không không cần phải rắc rối nữa.
Nhưng thực tế lại giống như một cơn mưa rào, trút xuống đầu cô.
Những thứ cô nghĩ đến điều thuộc quyền sở hữu của người khác.
Mặc dù vậy, cô cũng có cách để cướp về.
“Nhà anh nhiều trực thăng như vậy, nếu như bị mất một chiếc cũng không là gì đúng không?”
”Ý cô là gì?”
”Không có gì.
Chúng ta có thể trở về nhà được rồi chứ.”
“Ừ, về thôi.”
Trên một con hẻm nhỏ ở Paris.
Chủ tịch Hàn lén lút đi gặp người đó.
Khi đến ngõ cụt, người đó đã đứng sẵn đợi ông ta.
Chủ tịch Hàn nhìn thấy người đó thì như chú cún con vẩy đuôi.
“Chào ngài, tôi đã làm xong những gì mà ngài căn dặn.
Tiếp theo đây tôi cần phải làm gì nữa ạ.”
Giọng nói khàn khàn của người đó thốt lên.
“Cảnh sát đã phát hiện ra ngươi.”
“Dạ…đây chỉ là một tai nạn.
Tôi…tôi nhất định sẽ giải quyết vụ này êm xuôi.”
“Chết chính là cách giải quyết êm xuôi nhất.”
“H..a..a…”
Pằng!
Biệt thự Rose Black.
Mạch Ngạn từ Paris trở về nhà đã là lúc nửa đêm.
Hắn còn chưa bước chân vào trong nhà thì người hầu hối hả chạy ra.
“Cậu chủ, cậu chủ, ông chủ đang ở trong nhà, cậu hãy chuẩn bị tâm lý đi ạ.”
Nghe nhắc đến cha mình, hắn ngạc nhiên nhìn người hầu:
“Cha tôi ư! Tại sao ông ấy lại đến đây?”
“Thông tin mới hôm nay.
Một hòn đảo ở Paris đột nhiên chìm xuống đại dương…”
“Cha!”
Mạch Ngạn hớt hãi đi vào nhà trong.
Thấy người đàn ông cùng với chiếc ti vi đưa tin về hòn đảo ở Paris, trong lòng hắn có chút hoảng hốt.
Hắn gượng cười nói:
“Sao cha lại đến đây giờ này? Có việc gì gấp sao cha?”
Người đàn ông đang hút điếu thuốc, khói thuốc lan rộng khắp nhà.
Ông ta tao nhã đem điếu thuốc dụi tắt đi.
Giọng trầm ấm nhưng lại nghiêm khắc nói:
”Tôi đến đây để thăm thằng con trời đánh của tôi, cậu cũng muốn cản à!”
“Không dám, không dám!”
Mạch ngạn hiểu chuyện liền đi đến bóp vai cho Tô Thiếu Kình, cha của hắn.
“Trời cũng khuya, cha nên đi ngủ sớm, có gì ngày mai chúng ta nói chuyện được không?”
Biết Mạch Ngạn đang cố tình tránh né ông, Thiếu Kình không dễ dàng cho qua chuyện này.
Ông “hừ” lạnh một cái, lớn tiếng nói đạo lý với hắn:
“Chuyện hôm nay chớ để ngày mai.
Khi cậu đói, cậu có nhịn đói để ngày hôm sau ăn không?”
“Nhưng cái đó khác mà cha.”
“Bây giờ cậu cãi tôi đúng không?”
“...Không có.”
Hắn trả lời một cách bất lực.
Đột nhiên, trong đầu hắn lóe ra một tia sáng.
Cha của hắn là một người đặc biệt thích sưu tập đá quý.
Vừa hay, hắn lại có một viên kim cương đỏ.
Chỉ cần cho ông ấy xem nhất định sẽ không còn thấy bực tức với hắn nữa.
Mạch Ngạn dừng tay lại, hắn đi về phía trước đối diện với Thiếu Kình.
“Cha, con có thứ này muốn cho cha xem, nhất định cha sẽ thích nó.”
Hắn tự tin với món đồ của mình.
Gương mặt tự đắc lấy trong túi ra một viên kim cương đã được quấn lại bằng lớp vải kín.
Mạch Ngạn nhìn cha nhướn mày ra hiệu với ông.
“Chuẩn bị nào.”
Tô Thiếu Kình vì sự mập mờ của đứa con trai làm ông ta từ túc giận chuyển sang hiếu kỳ.
Chẳng biết món đồ mà đứa con trai muốn cho ông xem là gì.
Thiếu Kình tập trung quan sát.
"..."