“Chuyện hôm nay chớ để ngày mai.
Khi cậu đói, cậu có nhịn đói để ngày hôm sau ăn không?”
“Nhưng cái đó khác mà cha.”
“Bây giờ cậu cãi tôi đúng không?”
“...Không có.”
Hắn trả lời một cách bất lực.
Đột nhiên, trong đầu hắn lóe ra một tia sáng.
Cha của hắn là một người đặc biệt thích sưu tập đá quý.
Vừa hay, hắn lại có một viên kim cương đỏ.
Chỉ cần cho ông ấy xem nhất định sẽ không còn thấy bực tức với hắn nữa.
Mạch Ngạn dừng tay lại, hắn đi về phía trước đối diện với Thiếu Kình.
“Cha, con có thứ này muốn cho cha xem, nhất định cha sẽ thích nó.”
Hắn tự tin với món đồ của mình.
Gương mặt tự đắc lấy trong túi ra một viên kim cương đã được quấn lại bằng lớp vải kín.
Mạch Ngạn nhìn cha nhướn mày ra hiệu với ông.
“Chuẩn bị nào.”
Tô Thiếu Kình vì sự mập mờ của đứa con trai làm ông ta từ túc giận chuyển sang hiếu kỳ.
Chẳng biết món đồ mà đứa con trai muốn cho ông xem là gì.
Thiếu Kình tập trung quan sát.
Lớp vải từ từ được mở ra bởi Mạch Ngạn.
Bởi vì chưa biết viên kim cương đã bị đánh mất, hắn vui vẻ mở hàng.
Khi lớp vải vừa mở ra, bốn mắt liền nhìn vào thứ bên trong.
Tâm trạng tươi tốt của Mạch Ngạn cũng dần biến mất.
“Mạch Ngạn, đây chính là thứ mà con muốn cho ta thấy sao!”
“Cái này…”
Sát khí bao quanh Thiếu Kình, ông ta nhìn đứa con trai với ánh mắt giết người.
“Cậu đưa cho tôi xem cục đá có phải ý cậu là muốn đá tôi ra khỏi nhà không, thưa cậu Ngạn?“
“Khôn..gg…có…đây chắc chắn là hiểu lầm thôi cha.”
Mạch Ngạn cũng không biết tại sao thứ bên trong không phải là kim cương.
Nhìn cục đá đang cầm trên tay, hắn tự hỏi còn viên kim cương kia đã biến mất ở đâu? Và ai là người đã làm chuyện này?
Trong ký ức mơ hồ, Mạch Ngạn suy ngẫm một lúc.
Chợt nhớ đến chuyện ở bãi biển.
Nhiễm Tranh chính là người cuối cùng nhìn thấy viên kim cương đỏ trước khi hai người chia tay nhau.
Vậy cũng có thể suy luận rằng viên kim cương đó biến mất vào lúc đấy.
“Chẳng lẽ là cô gái kia đã làm chuyện này!”
“Cô gái nào? Con đang nói ai đấy?”
Thiếu Kình chau mày nhìn Mạch Ngạn.
“Cô ta là…”
“Mẹ! Con đã về rồi đây!”
Nhiễm Tranh tung tăng chạy vào trong nhà.
Lúc này, Đỗ Như đã ngồi sẵn trên ghế, gương mặt nghiêm túc đợi cô bước vào.
Nhìn thấy con gái trở về, Đỗ Như nhã nhặn hết mức có thể.
“Con đã làm gì trong ngày hôm nay?”
“Dạ…con đi gặp bạn con.
Chuyện này con đã nói với mẹ trước đó rồi mà.”
Nhiễm Tranh ngơ ngác nói.
“Con biết mẹ là ai mà đúng không?”
Câu hỏi khó hiểu của bà khiến cô thấy có gì đó bất ổn.
Vẻ mặt trở nên gượng gạo nói:
“Dạ, con biết.”
“Thế, SAO CÒN KHÔNG CHỊU NÓI THẬT!”
Đỗ Như quát lên như giông bão ập đến khiến cô giật bắn mình lùi về sau mấy bước theo phản xạ tự nhiên.
Sau khi lấy lại bình tĩnh, Nhiễm Tranh nhỏ nhẹ nói với bà:
“Mẹ chúng ta có gì từ từ nói được không.”
“Từ từ ư! Con có biết mẹ đã lo lắng cho con như thế nào khi biết tin hòn đảo…”
Lời nói chưa trọn vẹn đã bị thứ lấp lánh trên tay Nhiễm Tranh thu hút.
Hai mắt Đỗ Như sáng hơn cả ngôi sao trên trời nhìn viên kim cương đỏ trên tay con gái.
Thái độ thay đổi trong chớp nhoáng.
“Con gái, thứ này đẹp đấy.
Con là đem về cho mẹ đúng không.
Yêu con!”
Đỗ Như đi đến hôn lên má Nhiễm Tranh yêu thương, tiện tay cầm lấy viên kim cương trên tay cô.
“Cho mẹ xin thứ này nhé.”
”Mẹ không cần phải xin, con lấy thứ này vốn cho mẹ.”
Vì biết bà yêu thích màu đỏ, đặc biệt là các trang sức có màu đỏ.
Cho nên, cô mới lợi dụng việc này để bà không tức giận với cô.
“Cảm ơn con gái.
Có phải đi đường vất vả rồi không? Mau lên phòng tắm rửa đi ngủ đi.”
“Dạ, cảm ơn mẹ…moa!”
Cô cười tươi hôn lên má bà một cái, sau đó chạy vào trong phòng mình.
Đỗ Như đứng bên ngoài, một mình nhìn viên kim cương, nâng niu.
“Con gái, làm tốt lắm.”
Biệt thự Rose Black.
“Em bé của cha, mau dậy chơi với cha nào.”
Thiếu Kình đứng trước giường không ngừng gọi hắn một cách yêu thương.
“Ummmm…cha!”
Hắn dụi mắt nhìn ông đang đứng trước mặt mình.
Nhưng cơn buồn ngủ lại không cho phép hắn thức dậy lúc này.
Mạch Ngạn ngoan cố nhắm mắt lại tiếp tục ngủ.
Nhìn con trai vẫn ham ngủ, lười biếng.
Ông lại tiếp tục gọi.
“Em bé của cha, dậy thôi! Mặt trời đã mọc qua khỏi đỉnh đầu rồi.”
“Gì mà em bé?”
Mạch Ngạn không có ý định thức dậy nhưng nghe cha của hắn gọi mình là “em bé” làm hắn bừng tỉnh.
Hắn không thích cha gọi hắn như thế.
Hiện tại, hắn đã là một thanh niên có thể chịu mọi trách nhiệm của mình làm.
Mạch Ngạn nhăn nhó mặt mày nói với Thiếu Kình:
“Con bây giờ đã hai mươi hai không phải là đứa trẻ hai tuổi.
Cha gọi thế người hầu nghe được thì con biết đem mặt giấu ở đâu.”
“Cái gì? Không phải em bé à! Hai mươi hai tuổi chứ gì.
Được thôi.”
Chiếc chăn Mạch Ngạn đang đắp, Thiếu kình trực tiếp lấy tay kéo xuống.
Ông nói mỉa mai:
“Không phải em bé thì dậy đi, dậy mà đi làm, chuẩn bị đồ ăn, tất cả mọi thứ.”
”Oa oa…em bé của cha đây.
Để em bé ngủ một chút đi mà.”