“Mạch Ngạn, con vẫn chưa nói cho cha biết vụ ở Paris là sao.”
“Chuyện đó có đáng gì đâu cha.”
Thiếu Kình nhíu mày.
“Không đáng? Không đáng mà ti vi đưa tin hòn đảo biến mất.
Như vậy còn chưa đủ “đáng” để nói cho cha biết sao? Con có biết người làm cha này có tâm trạng như thế nào khi hay tin con trai trên đảo đó không?”
Hắn không giải thích với ông, nhỏ tiếng nói:
”Xin lỗi.”
“...”
Nhìn Mạch Ngạn, ông biết rõ tính của hắn.
Một khi hắn không muốn dù ông có cố ép cũng không có kết quả.
Thiếu Kình im lặng một lúc lâu mới cất giọng nói:
“Con…”
Reng reng !!!
Chuông điện thoại reo lên phá hỏng bầu không khí của hai người.
Mạch Ngạn vội thò tay vào túi quần lấy điện thoại.
“Xin lỗi con có điện thoại.”
Nhưng khi tay chạm vào túi quần thì hắn phát hiện điện thoại không có.
“Xin lỗi, đó là điện thoại của ta.”
“.…”
Vì chuông điện thoại giống nhau nên làm hắn nhận nhầm.
Mạch Ngạn không nói gì quay mặt đi chỗ khác.
“A lô, phải…đúng vậy…”
Cuộc trò chuyện chưa đến một phút đã bị tắt ngang bởi Thiếu Kình.
Ông cất điện thoại vào trong túi, thở dài.
“Ta có việc bận rồi, không nói chuyện với con được.”
Ông đứng dậy chỉnh lại nút áo của mình.
Trước khi rời đi, Thiếu Kình đặt tay mình lên đầu Mạch Ngạn.
Giọng nói nhẹ nhàng, ấm áp của một người cha:
“Hãy nhớ, đừng để bảo thân gặp nguy hiểm.
Sẽ có người đau lòng đấy.”
“...”
Trụ sở cảnh sát.
“Tình hình lúc đó là như thế thưa sếp.”
Thanh Băng đứng nghiêm nhìn Thiếu Kình trình bày.
“Không nhìn thấy mặt của người giao dịch ư?”
“Vâng thưa sếp.”
Thiếu Kình nhíu mày suy ngẫm một hồi.
“Vậy, có ai biết tung tích của chủ tịch Hàn ở đâu không?”
“Sau khi ông ta bỏ trốn đến bây giờ vẫn chưa có thông tin của ông ta.
Sếp cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ cho người tìm ra ông ta.”
“Tìm người thì vẫn tìm nhưng đừng bứt dây động rừng.
Vẫn còn nhiều con chuột ẩn nấp trong bụi cây.”
“Vâng.”
Cốc cốc cốc!!!
Thiếu Kình và Thanh Băng không hẹn mà cùng nhau nhìn về phía cánh cửa.
“Vào đi.”
Thiên Ngôn đứng nghiêm chào họ.
“Chào sếp, chào Madam.
Tôi có chuyện muốn báo cáo.”
Ông không nói nhưng gật đầu đồng ý.
“Sáng nay, ở Paris có người đã nhìn thấy xác của Hàn Thiên Long.
Ông ta đã bị bắn ba viên đạn vào cùng một vị trí tim.”
“Thiên Long chết!”
Nghe được điều này, Thiếu Kình có hơi bất ngờ.
Hôm qua vẫn còn là kẻ đang bị truy lùng, bây giờ đã thành xác chết giữa chốn đông người.
Ông ta thở dài một hơi.
“Hai người ra ngoài đi, khi nào cần tôi sẽ gọi.”
“Vâng thưa sếp.”
Cạch!
Cánh cửa phòng khép lại, Thanh Băng rời đi cùng Thiên Ngôn.
Trong lúc đi, cô ta liền hỏi Thiên Ngôn:
“Thông tin này có chính xác không?”
“Chắc chắn một trăm phần trăm.”
Đột nhiên Thanh Băng dừng lại, cô ta quay đầu qua nhìn Thiên Ngôn.
Ánh mắt vô cảm nói:
“Chuột chết sẽ gây ra mùi thối, cậu phải thận trọng quan sát xung quanh.
Nhớ cho kỹ, việc này rất quan trọng.
Nếu như làm tốt cậu nhất định sẽ có một vị trí mới.”
“Madam cứ yên tâm, em sẽ cố gắng hết sức.”
“Ừm…mà còn nữa, sau này đừng xưng là em nữa.
Tôi dù gì cũng nhỏ tuổi hơn cậu, chẳng qua chức của tôi cao hơn thôi.”
”Nhưng…”
Thanh Băng không thích nhiều lời, cô ta trừng mắt với Thiên Ngôn.
“Đây là mệnh lệnh!”
“.…”
Cô ta còn không cho Thiên Ngôn thời gian để trả lời mà xoay người bỏ đi.
Một mình cậu ta đứng ở đó gãi đầu khó hiểu.
”Mình đã chọc giận ổ kiến hả ta?”
____
Cửa hàng đá quý Kim Cương.
“Mẹ, mẹ xem mấy cái này cũng đẹp nữa.
Hay là chọn một món nhỉ?”
Nhiễm Tranh trố mắt nhìn những sợi dây chuyền đính kim cương, đá quý mà hai mắt cô sáng lấp lánh.
Quả thật, những thứ lấp lánh luôn làm con người ta bị cuốn hút vào trong.
Nhiễm Tranh háo hức muốn chọn một món nhưng mẹ cô chặn lại.
“Những thứ này cũng chưa phải là đẹp nhất đâu.
Đi theo mẹ đến đây.”
Đỗ Như nắm tay đứa con gái kéo đi.
Hai mẹ con đi đến một quầy trang sức nhưng lại không trưng bày trang sức.
Ngược lại, thứ mà họ trưng bày lại là những chiếc máy tính bảng.
Bên trên màn hình chính là những mẫu sản phẩm được trưng bày.
Nhiễm Tranh không hiểu ý nghĩa của việc này là gì.
Cô ghé tai vào mẹ mình nói nhỏ:
“Tại sao ở đây lại không trưng bày trang sức? Chúng ta đến đây là vì trang sức mà mẹ.”
”Vì trang sức nên mẹ mới dẫn con qua đây.
Ở đây chính là nơi thiết kế ra nhiều loại mẫu trang sức theo yêu cầu của chúng ta.
Con hiểu không?”
“Ừm.”
Cô khẽ gật đầu với bà.
Sau đó, mẹ cô nói chuyện với người đứng quầy.
Cuộc đối thoại giữa hai bên diễn ra vài phút.
Lúc này, từ phía xa phát ra tiếng ồn.
“Chào chủ tịch!”
“Dạ chào chủ tịch!”
“Đem hết số liệu của tháng này cho tôi.
Tôi muốn xem tình hình như thế nào.”
Cô và mẹ mình bất giác quay đầu lại, chợt hai người nhìn thấy người quen.
Cả hai vội quay mặt đi chỗ khác.
Trong lòng cảm thấy thấp thỏm lo sợ.
“Tên đàn ông đó sao lại có mặt ở đây? Mình không nghĩ trái đất này tròn đến vậy.”
“Chết tiệt! Mình vừa mới chốn thoát khỏi chỗ của thằng nhóc đó.
Giờ lại xui xẻo gặp nó ở đây.
Chắc không phải muốn bắt mình về đúng không!”
Mạch Ngạn vừa nói vừa đi đến chỗ của bọn họ.
Điều này làm Nhiễm Tranh run sợ.
Cô nắm lấy tay mẹ lắc nhẹ.
“Chúng ta đi qua chỗ khác được không? Đột nhiên con không thích chỗ này nữa.”
”Ờ…mẹ cũng nghĩ vậy.”
Mặc dù nói thế nhưng thật chất là muốn tránh mặt Mạch Ngạn.
“Đi nhanh thôi.”
Vừa dứt lời, Mạch ngạn vừa hay đứng trước mặt họ.
Đỗ Như và Nhiễm Tranh không hề hay biết người phía sau mình.
“Auuu…”
Vì quá hấp tấp nên cô không cẩn thận va trúng người.
Cũng may, không có thứ gì của đối phương bị rơi ra ngoài.
Nhiễm Tranh cúi đầu xin lỗi.
“Xin lỗi tôi không cố ý!”
“Không sao đâu.”
“...Giọng nói này..”
Nhiễm Tranh nhìn từ đôi giày của hắn lên trên khuôn mặt ấy.
Hai ánh mắt vô tình chạm vào nhau.
Cô hốt hoảng sợ bị người khác nhìn mình liền cúi đầu xuống né tránh.
“Cô gái, hình như tôi đã gặp cô ở đâu rồi đúng không?”
Hắn dường như nhận ra được gương mặt quen thuộc ấy.
Giơ tay ra nắm lấy tay đối phương.
”Không không không…tôi chưa từng gặp anh.”
“Nè, buông ra!”
“Hở!!!”
Nhiễm Tranh ngơ ngác khi nghe thấy tiếng của mẹ mình.
Cô ngẩng đầu lên thì thấy Mạch Ngạn nắm lấy tay của mẹ.
Nhưng cô không hiểu tại sao lại là mẹ cô?
“Mẹ và tên này có quen từ trước rồi ư!”
Ánh mắt suy tư nhìn hai người họ.
“Việc cô chạy trốn khỏi nhà tôi, tôi còn đang cho người đi tìm cô nhưng không lần nào tìm thấy.
Hôm nay tôi không cho người đi tìm cô lại tự xuất hiện.
Có phải giữa chúng ta có duyên với nhau không?”
Mạch Ngạn nở một nụ cười giễu cợt.
Nhưng hắn không nhận ra có một ánh mắt sắc bén đang nhìn hắn chăm chú.
Cô càng nghe lại càng không hiểu giữa bọn họ có chuyện gì với nhau.
Nhưng với sắc mặt của mẹ, cô có thể thấy bà không hề thoải mái khi gặp người đàn ông này.
Nhìn mẹ cứ bị người đàn ông đó hỏi mấy câu kì cục, cô không chịu nổi liền lên tiếng.
“Này anh, anh mau bỏ mẹ tôi ra!”
Nhiễm Tranh nắm tay Mạch Ngạn kéo ra.
Hành động bất ngờ của cô khiến hắn không kịp phản ứng.
Mạch Ngạn quay qua nhìn Nhiễm Tranh muốn nói gì đó nhưng vừa nhìn thấy cô đã nhận ra người hôm qua.
Dù gì, cô còn là người đã đánh mất viên kim cương đỏ, còn cả vụ dưới biển làm sao hắn có thể quên cô được.
“Cô gái trên đảo!”
Sợ người chạy đi mất, hắn liền nắm tay Nhiễm Tranh lại.
Giọng điệu tra hỏi:
“Viên kim cương của tôi đâu? Chính cô là người đã lấy nó đúng không?”
“Anh bị điên à! Tôi lấy kim cương của anh làm gì?”
Nhiễm Tranh thà chết cũng không chịu nhận.
Làm gì có tên ăn trộm nào lại tự khai mình là kẻ trộm đâu.
Cô cũng không ngoại lệ.
Thấy cô không chịu nhận, hắn liền cãi tay đôi với cô.
“Nếu không phải cô lấy tại sao viên kim cương lại biến mất? Và cô chính là người duy nhất cũng là người cuối cùng nhìn thấy viên kim cương đó.
Cô không phải là kẻ tình nghi thì còn có thể là ai cho được.”
“Anh đừng có nói chuyện không bằng chứng nha.”
Hai bên không ai chịu nhường ai, lời qua tiếng lại khiến cửa hàng trở nên nhộn nhịp.
Mấy nhân viên phục vụ liền nhốn nháo đi ra xem chuyện.
Lúc này, Đỗ Như đứng ngoài cuộc nhìn con gái và cậu thanh niên kia tranh cãi thì lo lắng.
Nhưng điều mà bà lo không phải cho Nhiễm Tranh mà là viên kim cương đỏ bà đang giữ trong người.
Lỡ như nó bị phát hiện thì coi như công sức Nhiễm Tranh trộm được thành công không.
Đỗ Như không muốn chuyện này xảy ra, bà liền chen ngang cuộc tranh cãi của họ.
“Dừng lại cho tôi!”