Tung Hoành


“Nếu ta cháu đi vậy của cháu có cho cháu đi không?“
“Mẹ…”
Nhiễm Tranh tưởng ông lão đã đồng ý, cô vui mừng quay qua nhìn mẹ nhưng lại nhận được câu trả lời lạnh lùng.
“Không.”
“...Tại sao chứ? Có mẹ đi cùng con chắc chắn sẽ không có chuyện gì đâu.”
“Vậy con đã biết bơi chưa? Có thể thâm nhập vào một tổ chức mà không bị người khác phát hiện không? Tửu lượng của con bây giờ đã như nào?…Con chưa thể tham gia được.

Hãy nghe lời của ông chủ.”
“...”
Cô ấm ức không thể nói được gì.

Những điều mà mẹ cô nói cô điều chưa làm được.

Nhưng cô có thể học.

Hơn nữa, thực hành càng nhiều thì cô mới có thể thành thạo được.
Vẻ mặt ủ rũ, Nhiễm Tranh cúi đầu buồn bã.
Tư Đồ Lạc Lam thấy cô không vui, trong lòng ông lão không được thoải mái.

Ông mở miệng nói:
“Tiểu Tranh, cháu đã tham gia tổng cộng 150 nhiệm vụ đúng không?”
Cô khẽ gật đầu.
“Vậy thì cháu làm thêm 50 nhiệm vụ nữa thì ta sẽ cho cháu tham gia một nhiệm vụ kịch tính.

Cháu thấy được không?”
Ông lão nháy mắt với cô.
“Ông nói thật?”

“Dĩ nhiên rồi, ta có nói dối cháu bao giờ chưa.”
Nhiễm Tranh lắc đầu.

Quả thật ông lão chưa từng nói dối cô bao giờ.

Những gì ông ấy hứa với cô điều thực hiện.
Nhưng…lần này thì khác.

Cô không thể nghe theo lời của ông lão được.

Năm mươi nhiệm vụ không phải khó nhưng một nhiệm vụ lớn thì không phải lúc nào cũng có cơ hội tham gia.

Ai biết được khi cô hoàn thành năm mươi nhiệm vụ kia sẽ có nhiệm vụ lớn nào chờ đón hoặc là không.
Nhiễm Tranh nghiến chặt răng, cô giả vờ đồng ý với ông lão.
“Được ạ.

Khi nào cháu làm xong, ông hứa sẽ cho cháu tham gia nhé.”
“Ông hứa.”
“Thật không công bằng!”
Từ bên ngoài cửa, một cô gái bước vào.

Vẻ mặt khó chịu nhìn Tư Đồ Lạc Lam.
“Ông chủ, sao lúc nào ông cũng thiên vị với Nhiễm Tranh hết vậy.

Còn cháu thì sao? Cháu đã làm hơn 300 nhiệm vụ nhưng ông chưa từng hứa hẹn với cháu điều gì.

Còn cô ta, lúc nào ông cũng hứa hẹn.

Xin ông chủ hãy công bằng!”
Đường Song Khuê nắm chặt tay thành nắm đấm, trừng mắt nhìn ông lão.
Cô ta và Nhiễm Tranh đều cùng tuổi với nhau.

Nhưng khi cô ta gia nhập tổ chức T là lúc tám tuổi.

Mặc dù vậy, lúc nào cô ta cũng cố gắng hết mình vì tổ chức.

Ấy vậy, mỗi lần làm nhiệm vụ điều là cô ta làm nhiều hơn Nhiễm Tranh.

Có khi còn gặp nguy hiểm.

Những lần như thế, Tư Đồ Lạc Lam chỉ đến hỏi thăm và khen thưởng sự mạnh mẽ của cô ta.

Cho đến khi Nhiễm Tranh bị thương một chút thì ông lão đã lo lắng, hứa sẽ cho cô những thứ mà cô muốn khi cô khỏe lại.
Tại sao lại bất công như vậy?
Rõ ràng cô ta giỏi hơn Nhiễm Tranh rất nhiều, cố gắng cũng hơn cô.

Nhưng người có được may mắn lại chỉ một mình cô.
Bây giờ, ông lão còn muốn cho Nhiễm Tranh tham gia nhiệm vụ lớn.


Và nếu như Nhiễm Tranh hoàn thành trở về thì tức vị trí của cô lại cao hơn một bậc trong tổ chức.

Mà những người có công lao lớn sẽ có nhiều lợi thế và độ tin tưởng cao hơn.
Đường Song Khuê đã im lặng suốt mười hai năm.

Bây giờ, cô ta không muốn im lặng nữa.

Cô ta phải đòi lại công bằng cho mình.
“SONG KHUÊ! Cháu là đang muốn làm loạn ư!”
Ông lão ôn như vừa rồi đã biến mất, trước mặt Song Khuê lúc này chính là ông lão hung tợn, cái nhìn như muốn nuốt chửng đối phương.
Sự hung tợn của ông lão bất giác Song Khuê run rẩy.

Cô ta cắn răng:
“Cháu không có.”
“Mau lui xuống cho ta.”
Chẳng cho Song Khuê một lời giải thích, Tư Đồ Lạc Lam kêu người kéo cô ta đi.
“Song Khuê, ra ngoài trước đi.

Ông chủ không thích ai cãi lời đâu.”
Người áo đen kéo Song Khuê rời đi.

Khi đi qua Nhiễm Tranh, cô ta câm phẫn liếc nhìn cô.
“Hãy đợi đấy!”
Song Khuê nắm chặt tay mình cùng người áo đen đi ra bên ngoài.
“Mẹ hay để con đi theo giải thích với Song Khuê.”
“Chờ đã Nhiễm Tranh!”
Bà muốn giữa con gái lại nhưng cô đã chạy đi mất.

Nhìn con gái mềm lòng, bà có chút lo lắng cho tương lai của cô.
“Đỗ Như, tiểu Tranh sẽ không sao đâu.

Cô đừng quá lo lắng.”
Tư Đồ Lạc Lam đi đến vỗ vai an ủi bà.

Nhưng Đỗ Như phũ phàng hất tay ra.


Bà trách móc ông lão.
“Lạc Lam, nếu như ông công bằng với Song Khuê thì nó sẽ không ghét Nhiễm Tranh của tôi rồi.

Thay vì ở đây nói mấy lời vô nghĩa sao ông không cho Song Khuê những thứ mà con bé xứng có.”
“Đỗ Như, cô biết tôi cố làm những điều tốt đẹp cho tiểu Tranh là vì ai mà.

Nếu như cô muốn tôi tốt với con bé Song Khuê, được thôi.

Chỉ cần cô muốn thì tôi sẽ làm.”
“Đủ rồi đấy Lạc Lam!Tôi đã nói rồi, giữa chúng ta sẽ không có kết quả đâu.

Tôi yêu chồng tôi, anh ấy là tất cả của tôi.

Cho dù bây giờ anh ấy không ở đây nhưng trái tim tôi vẫn luôn hướng về anh ấy.

Điều đó là mãi mãi.”
Không nói nhiều lời với Tư Đồ Lạc Lam, Đỗ Như trực tiếp bỏ đi ra ngoài.
Một mình Tư Đồ Lạc Lam ở trong phòng.

Ông không cam tâm nắm chặt tay.
“Đỗ Như, tôi sẽ không từ bỏ cô.

Cô yêu chồng cô, còn tôi thì yêu cô.

Cả đời này tôi sẽ bảo vệ cho mẹ con cô, dù cô không chấp nhận tôi đi chăng nữa.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận