“Lạc Lam, nếu như ông công bằng với Song Khuê thì nó sẽ không ghét Nhiễm Tranh của tôi rồi.
Thay vì ở đây nói mấy lời vô nghĩa sao ông không cho Song Khuê những thứ mà con bé xứng có.”
“Đỗ Như, cô biết tôi cố làm những điều tốt đẹp cho tiểu Tranh là vì ai mà.
Nếu như cô muốn tôi tốt với con bé Song Khuê, được thôi.
Chỉ cần cô muốn thì tôi sẽ làm.”
“Đủ rồi đấy Lạc Lam!Tôi đã nói rồi, giữa chúng ta sẽ không có kết quả đâu.
Tôi yêu chồng tôi, anh ấy là tất cả của tôi.
Cho dù bây giờ anh ấy không ở đây nhưng trái tim tôi vẫn luôn hướng về anh ấy.
Điều đó là mãi mãi.”
Không nói nhiều lời với Tư Đồ Lạc Lam, Đỗ Như trực tiếp bỏ đi ra ngoài.
Một mình Tư Đồ Lạc Lam ở trong phòng.
Ông không cam tâm nắm chặt tay.
“Đỗ Như, tôi sẽ không từ bỏ cô.
Cô yêu chồng cô, còn tôi thì yêu cô.
Cả đời này tôi sẽ bảo vệ cho mẹ con cô, dù cô không chấp nhận tôi đi chăng nữa.”
“Song Khuê!”
“...!”
Đường Song Khuê nghe thấy tên mình thì quay lại phía sau.
Biết người gọi mình là ai, cô ta cảm thấy chán ghét.
Không đợi Nhiễm Tranh đi đến, Song Khuê tiếp tục bước đi.
“Song Khuê, tôi có chuyện muốn nói với cậu.”
Cô chạy đến chặn đường Song Khuê.
“Hộc…hộc…”
Người áo đen nhìn Nhiễm Tranh rồi quay sang Song Khuê.
Tên đó liền hiểu chuyện, quay người rời đi.
Chỉ còn hai người con gái, Song Khuê khoanh tay trước ngực, thái độ chán ghét với Nhiễm Tranh.
“Giữa chúng ta không có chuyện gì để nói cả.
Làm ơn tránh đường.”
“Cho tôi 5 phút được không? Tôi thật sự có chuyện muốn nói với cậu.”
Vẻ mặt chân thành của Nhiễm Tranh làm Song Khuê suy nghĩ lại.
Cô ta tặc lưỡi nói:
“Muốn nói gì thì nói nhanh lên.
Tôi không thích dây dưa với người tôi ghét.”
Nhiễm Tranh mỉm cười, cô liền nói ra nỗi lòng của mình.
“Tôi biết ông chủ thiên vị giữa tôi và cậu là không đúng.
Nhưng mà cậu là một người tài giỏi, tôi tin chắc chắn ông chủ sẽ nhận ra điều này và cho cậu cơ hội tham gia các nhiệm vụ hạng A.”
Những lời của Nhiễm Tranh nói khiến Song Khuê phải cười chế giễu bản thân mình.
Cô ta nhìn Nhiễm Tranh trưng bày bộ mặt lương thiện, tốt bụng thì phát chán.
“Ha…cô nói cứ như là đang thương hại tôi vậy.
Nhiễm Tranh, tôi nói cô biết những thứ tốt đẹp vốn thuộc về tôi tất cả đều bị cô mất hết rồi.
Muốn ông chủ nhìn nhận tôi trừ khi cô biến mất khỏi cái tổ chức này.”
Vì muốn để Nhiễm Tranh nghe hiểu, Song Khuê cố tình nhấn mạnh câu cuối.
Cô ta không thèm quan tâm đến Nhiễm Tranh đi lướt ngang qua cô.
Một mình Nhiễm Tranh đứng ngây người.
Câu nói của Song Khuê khiến cô phải đắng đo.
Nghĩ lại những chuyện từ quá khứ đến hiện tại.
Quả thật, mọi thứ Song Khuê đáng lý có được đều bị cô lấy hết.
Ông chủ lúc nào cũng dành cho cô những điều tốt đẹp nhất.
Nếu như cô còn tiếp tục ở lại đây, vậy thì tương lai của Song Khuê sẽ bị cô chiếm lấy.
Nhiễm Tranh xoay người lại muốn nói với Song Khuê điều gì đó nhưng đã không còn thấy bóng dáng của cô ta.
Cô buồn bã bước đi.
Trong lúc đó, Song Khuê quay trở lại xe chuẩn bị rời đi.
Đột nhiên, một cô gái đi đến chặn trước đầu xe cô ta.
Song Khuê nhíu mày nhìn người đứng trước mặt mình.
“Bạn của Nhiễm Tranh đây mà.
Hức, muốn gì đây?”
Song Khuê nhếch mép, khinh bỉ.
“Tôi chỉ muốn nói chuyện với cô một chút thôi.
Không được sao?”
Lục Hinh Khê nhanh tay giật lấy chìa khóa của Song Khuê.
Ả cầm chìa khóa xoay xoay, ánh mắt thách thức.
“Trả lại cho tôi!”
“Muốn lấy lại thì đi theo tôi.”
Không cho Song Khuê cơ hội lấy lại chìa khóa, ả xoay người bỏ đi.
Không có chìa khóa, Song Khuê hết cách phải đi theo Hinh Khê.
Song Khuê đi theo Hinh Khê đến trước bờ hồ thì dừng lại.
Cô ta không có kiên nhẫn với ả.
Xòe tay ra nói với ả:
“Trả đồ lại đây.”
”Muốn lấy cũng được thôi, nhưng trước tiên chúng ta phải nói chuyện đã.”
“Còn có chuyện gì để nói sao.
Các người thật là phiền phức.”
Song Khuê bực tức ra mặt.
“Tại sao không? Cô ghét Nhiễm Tranh, vừa hay tôi cũng ghét cô ta.”
“Cô ghét cô ta?”
Lời của Hinh Khê làm cô ta cảm thấy khó hiểu.
Chẳng phải Hinh Khê và Nhiễm Tranh là bạn thân của nhau ư!
Hinh Khê và Nhiễm Tranh lúc nào cũng quấn quýt bên nhau như hình với bóng.
Chỉ cần những thứ mà Nhiễm Tranh có được Hinh Khê cũng nhận được một phần nhỏ.
Hai người đã chơi với nhau đến tận bây, vậy tại sao Hinh Khê lại ghét Nhiễm Tranh được?
Thông qua ánh mắt của Hinh Khê, Song Khuê có thể nhận ra sự căm phẫn, thù hận trong lòng của ả.
Bởi vì, ánh mắt đó rất giống với cô ta.
Song Khuê đã từng rất căm phẫn người đã cướp đi tất cả mọi thứ của mình.
Nhìn Hinh Khê, Song Khuê nghi ngờ hỏi:
“Hai người chẳng phải là bạn ư! Muốn diễn kịch cho tôi xem à, còn lâu tôi mới dính bẫy của hai người.”
“Nhìn mặt tôi giống đang diễn với cô ư!"
“Những gì tôi nói điều là sự thật.
Tôi ghét Nhiễm Tranh, tôi căm hận cô ta đến tận xương tủy.”
“Cô ta luôn tốt với cô, cô có gì mà hận.”
“Ha…tốt ư! Ở bên ngoài chưa chắc đã là như thế.
Cô có biết tại sao ông chủ luôn thiên vị với Nhiễm Tranh không, không đúng.
Cả cô ta và mẹ của cô ta.”
“Cô đang muốn nói điều gì?”
Song Khuê ngờ ngợ hỏi.
“Ý của tôi chính là ông chủ đang theo đuổi mẹ của Nhiễm Tranh.”
Cô ta há hốc mồm vì quá bất ngờ.
“Ông chủ theo đuổi dì Đỗ Như!”
“Đúng.
Chính vì điều đó mà Nhiễm Tranh mới được ông chủ đặc biệt đối cử tốt.
Nếu như không phải thế thì một người không có tài cán gì như Nhiễm Tranh là sao được ông chủ che chở, bao bọc.”
“Làm sao cô biết được điều này? Cô có chắc chắn những gì mình nói là thật không? Ông chủ đã từng ra luật không được yêu trong tổ chức, cô biết chứ?”
Hinh Khê nhìn Song khuê cười nhẹ.
“Đương nhiên là tôi không quên rồi.
Chính vì điều đó mà tôi mới căm ghét Nhiễm Tranh.
Nếu như không bị cô ta cản trở có lẽ bây giờ tôi đã có thể tham gia các nhiệm vụ hạng A, hạng S nhưng cô ta đã phá hủy mọi thứ.
Ngay từ đầu gặp cô ta tôi đã có một dự cảm không tốt.”
“Gì chứ! Chẳng lẽ bao lâu nay cô chỉ đang diễn kịch trước mặt cô ta?”
Ả gật đầu với Song Khuê.
“Vậy bây giờ cô muốn gì?”
“Tôi muốn tôi và cô cùng tham gia nhiệm vụ lần này mà không có Nhiễm Tranh, cô thấy thế nào?”