“Này cô ơi! Có cần giúp gì không?”
“Hửm!”
Nhiễm Tranh nghe thấy giọng nói của ai đó, cô ngẩng đầu lên vô tình va chạm ánh mắt của Mạch Ngạn.
Hai người không hẹn mà trừng mắt, cùng nhau thốt lên.
“Là anh/cô?”
“Tại sao mình lại gặp được kẻ này ở đây chứ? Lúc sáng đã tránh mặt rồi còn gì.”
Cô nhăn mặt, quay đi chỗ khác.
“Ha, cuối cùng thì tôi cũng tìm thấy cô rồi.
Mau cùng tôi lên đồn công an, tôi phải bắt cô nôn ra viên kim cương đó.”
Mạch Ngạn cười gian xảo đi lên phía trước định kéo cô đi.
Ấy vậy, Nhiễm Tranh lại không hề quan tâm đến những gì mà hắn nói.
Trong đầu cô nghĩ đến việc về nhà và chiếc xe của Mạch Ngạn là chiếc xe duy nhất trên đường này.
Nếu như cô đi cùng xe hắn về thì cô không cần thức cả buổi tối trên đường.
Nhiễm Tranh đứng phắt dậy khiến Mạch Ngạn đi tới giật mình.
Hắn lấy tay đặt lên ngực trấn an.
“Hú hồn má ơi!”
Vì để được đi xe nhờ, Nhiễm Tranh liền sử dụng tuyệt chiêu mỹ nhân kế của mình.
Hai mắt cô chớp liên tục như bóng đèn bị hỏng, bước rộng đến cạnh Mạch Ngạn, nhẹ nhàng thốt ra hai tiếng.
“Anh trai!”
Ực…
Da gà da vịt Mạch Ngạn nổi lên hết khi bị cô gọi.
Hắn dè chừng lùi về sau.
“Cô bị làm sao vậy?Tối rồi đấy, tôi không thích đùa đâu.”
“Có đùa gì đâu, anh có thể cho em và bé con đi nhờ được không?”
“Cô và bé con?”
Hắn đảo mắt nhìn qua lại nhưng chẳng thấy bé con mà cô nói là ai.
Trong lòng Mạch Ngạn cũng có chút lo sợ, tim hắn đập liên tục vì hồi hợp.
“Đúng vậy, nó rất là dễ thương luôn.”
Nhiễm Tranh cười tươi đưa con mèo trên tay mình về phía Mạch Ngạn để hắn xem.
“Bé con mà cô nói là con mèo này đó hả?”
Hắn có chút bất ngờ vì điều này.
Nhưng Mạch Ngạn không có ý định trở về cô.
Hắn lắc đầu, xua tay.
“Cô muốn về thì tự đi mà về, tôi không rảnh.”
Nhìn Mạch Ngạn quay trở lại xe, Nhiễm Tranh đâu dễ dàng bỏ qua cơ hội trở về nhà của.
Cô liền nhào tới ôm lấy cánh tay của Mạch Ngạn, giữ chặt không buông.
“Anh không được đi.
Nếu tôi không về được thì anh cũng đừng hòng rời khỏi đây.”
“Cô bị điên à! Mau thả tôi ra, tôi phải đi về rồi.”
Mạch Ngạn kéo tay Nhiễm Tranh ra nhưng cô lại nắm rất chặt.
“Này, cô làm chuyện mất mặt quá.
Thả ra đi!”
Lần đầu tiên trong đầu Mạch Ngạn bị một cô gái quấy rối mà hắn chẳng thể làm gì được.
Sớm biết có chuyện như thế này, hắn thà chạy đi luôn thay vì ở lại.
Hai bên giằng co với nhau đến khi hắn bất lực.
Cuối cùng, Mạch Ngạn vẫn là chịu thua trước tay của cô.
Trong chiếc xe thể thao, Nhiễm Tranh tươi cười đùa với con mèo.
Thông qua chiếc gương chiếu hậu, Mạch Ngạn nhìn Nhiễm Tranh bên dưới đang đùa với một con mèo.
Hắn bất giác nhếch môi.
Trong lòng thầm nghĩ:
“Nhìn cô ta ở góc này thật dễ thương.”
Nhưng lý trí hắn lại mach bảo, cô gái này luôn đem đến cho hắn sự xui xẻo.
Mạch Ngạn cắn răng.
“Hoa hồng thì lúc nào cũng có gai nhọn.
Mình nên tránh xa cô ta thì hơn.”
Mạch Ngạn chạy xe đến ngã tư thì hạ ga xuống thấp.
Vì chạy thẳng về phía trước chính là đường về nhà hắn, nhưng Nhiễm Tranh thì khác.
Hắn hoàn toàn không biết nhà cô ở đâu.
Xoay nửa đầu về phía sau, Mạch Ngạn hỏi:
“Nhà cô ở đâu?”
“Nhà tôi…ơ...nhà anh ở đâu?”
Nhiễm Tranh đang nói thì ngập ngừng, hỏi ngược lại hắn.
Dường như cô đang có toan tính gì đó.
“Chạy về phía trước chính là nhà của tôi, còn cô?”
“Phía trước ư!”
Con ngươi của cô đảo liên tục nhìn ra bên ngoài.
Trong ánh mắt có chút thất vọng.
Bởi vì, nhà của cô nằm ở hướng ngược lại.
Lúc lên xe hắn, cô quên không xem hắn đi về phía nào mà đùa với chú mèo con.
Bây giờ thì hay rồi, có người chở nhưng không có nhà để về.
Khỏi cần nói, đêm nay cô chắc chắn nằm bờ nằm bụi.
Quá rõ ràng!
“Hu hu hu…sao mình có thể bỏ quên chi tiết này được chứ!”
Mãi không thấy Nhiễm Tranh trả lời, Mạch Ngạn liền thông qua kính chiếu hậu xem tình hình của cô.
Nhìn gương mặt nhăn nhó, khó ở của cô làm hắn có hơi tò mò.
Chỉ là nơi để về thôi cô có cần thể hiện thái độ thái quá như vậy không.
Hắn cũng chỉ muốn đưa cô về nhà.
Không thể chịu được thái độ đó, Mạch Ngạn bực tức lên tiếng muốn nói nhưng lại bị cô cướp mất lời trước.
“Nhà tôi cũng ở phía trước, anh cứ việc chạy về nhà mình đi.”
”Cũng ở đường phía đó sao!”
Vẻ mặt bực tức của hắn biến tan khi nghe cô nói đường về nhà cũng cùng đường với hắn.
Không biết đây là trùng hợp hay cố tình nhưng hắn chỉ mong rằng nhà cô ở cách xa hắn.
Tốt nhất là không còn cơ hội gặp lại nhau.
Bởi, những lần gặp cô đều là xui xẻo.
“Ờ ờ, anh cứ chạy đi nhé.”
Nhiễm Tranh à ừ cho qua chuyện.
Nhưng dù vậy, có một chuyện khiến cô phải lo lắng.
Đó là, tối nay cô thật sự ngủ ở bên ngoài.
Hu hu hu…cuộc sống thật là thảm hại!
Kíttttttt…
Chiếc xe thể thao dừng lại trước cánh cửa rộng lớn.
Nhiễm Tranh ngơ ngác đưa hai mắt ra nhìn.
Cô bất ngờ thốt lên.
“Wow!! To thật đấy!”