Kíttttttt…
Chiếc xe thể thao dừng lại trước cánh cửa rộng lớn.
Nhiễm Tranh ngơ ngác đưa hai mắt ra nhìn.
Cô bất ngờ thốt lên.
“Wow!! To thật đấy!”
Nhưng cô không hiểu tại sao Mạch Ngạn lại dừng xe trước cửa nhà của người khác.
Đêm hôm còn ảnh hưởng đến người khác, cô thấy ấy náy trong lòng.
“Anh trai, hay là chạy qua chỗ khác đi, ở đây là nhà của người ta.
Không nên!”
“Nhà người ta nào? Đây là nhà của tôi.”
”NHÀ CỦA ANH!”
Nhiễm Tranh thốt lên kinh ngạc.
Ai đó nói cô đây không phải là mơ đi.
Hai mắt cô từ lúc nào đã dán vào tấm kính cửa xe.
Chỉ là từ bên ngoài nhìn vào nhưng cánh cửa cổng đã quá hoành tráng, nếu đi vào bên trong chắc chắn sẽ tuyệt vời hơn.
Lúc này, Nhiễm Tranh thầm nghĩ.
Nếu như cô vào bên trong ngủ qua một đêm thì sẽ tốt biết bao.
Như vậy, cô không cần phải sợ cái lạnh của đêm khuya.
Trên tấm kính có thể nhìn xuyên thấy vẻ mặt tự đắc của cô.
Ha…
“Anh trai, tôi nói anh nghe cái này.”
“Cái gì?”
”Nhưng anh phải hứa với tôi, anh sẽ đồng ý.”
”???Cô còn điều kiện nào khó hơn không?”
Hắn thở dài bất lực.
“Còn chứ.
Anh nghe tôi nói rồi gật đầu đồng ý.”
“.…Hơ hơ, chẳng khác là bao.”
“Bây giờ anh nghe tôi nói đi.”
“Tôi đang nghe đây.”
Mạch Ngạn với tay lấy chai nước suối phía trước, mở nắp chai.
Nói chuyện với cô nãy giờ khiến hắn khát khô cả cổ họng.
“Tôi muốn nói là…TỐI NAY TÔI MUỐN NGỦ Ở NHÀ CỦA ANH!”
“Phụt…”
Chai nước hắn đang uống phun ra bên ngoài như một cơn mưa phùn.
Chẳng biết cô lấy động lực từ đâu mà dám hét lớn muốn ngủ nhà của hắn.
“Ăc ặc…cô..cô có bị khùng không vậy? Ngủ nhà của tôi?”
“Không.
Khùng làm sao lựa nhà tốt để ngủ.”
“Vậy sao cô lại muốn ngủ nhà của tôi?”
Mạch Ngạn quay đầu ra phía sau nhìn thẳng vào mắt của cô.
“Bởi vì…tôi không có nhà để về.”
Cô ngượng ngùng lấy tay sờ trán mình.
“Cô lừa tôi! Cô có phải trẻ mồ côi đâu, sao lại không có nhà để về.
Mẹ cô đâu?”
”Ui…anh hỏi nhiều thế làm gì.
Cho tôi ngủ nhờ một đêm không thì bảo?”
Từ ngượng ngùng cô chuyển sang bực tức trừng mắt nhìn hắn.
Mạch Ngạn từ chủ động chuyển thành bị động, hắn nhỏ giọng chấp nhận lời đề nghị của cô.
“Cô tức giận với tôi làm gì, muốn ngủ thì ngủ.”
Chẳng hiểu nguyên nhân nào, hắn lại cảm thấy sợ hãi trước sự hung dữ của cô.
Trước đây hắn có vậy bao giờ đâu.
Hay là cô đã sử dụng bùa chú lên người hắn.
Mạch Ngạn nheo mắt lại nhìn Nhiễm Tranh đầy sự nghi ngờ.
Nhưng dường như sự thiếu tinh tế của hắn đã bị cô phát hiện.
Nhiễm Tranh khẽ hỏi:
“Anh lại sao nữa vậy?”
“Không có gì.”
Né tránh ánh mắt của Nhiễm Tranh, Mạch Ngạn quay đầu lại khởi động động cơ xe.
Rồooo…
Cánh cửa tự động mở ra cho Mạch Ngạn chạy vào bên trong.
Cạch…
“Cậu chủ, mừng cậu trở về.”
Người hầu cung kính cúi đầu chào.
“...!!!Thật ngại quá!Tôi không phải cậu chủ của các người.”
“Hửm!!”
Bọn họ ngẩng đầu lên thì nhìn thấy người trước mặt mình là một cô gái lạ.
Nhưng cũng không quá ngạc nhiên vì chuyện này.
Những cô gái mà cậu chủ đưa về phải nói nhiều không đáng kể, thêm cả cô cũng đã là gì.
Họ liền truyền tai nhau thì thầm:
“Cậu chủ lại dẫn người về, xem ra ngày mai chúng ta có nhiều việc thêm một chút rồi.”
“Ờ, nhìn cô gái này cũng xinh nhỉ!”
“Cậu chủ đưa cô gái nào về mà chẳng xinh, nói thừa.”
Cộp cộp…tiếng bước chân mạnh mẽ từ bên ngoài truyền đến.
Mạch Ngạn sau khi đậu xe xong hắn mới đi vào.
Nhìn mọi người đứng xếp hàng trong nhà, hắn có hơi thắc mắc.
“Quản gia, có chuyện gì vậy?”
“Dạ thưa cậu chủ không có gì ạ.
Chúng tôi tưởng cậu về nên đã đứng đây để chờ…cô gái này..”
Quản gia nhìn Nhiễm Tranh nhưng nhanh chóng cúi đầu xuống vì sợ cô ngại.
Đây cũng là quy định trong biệt thự mà Mạch Ngạn đưa ra.
Thấy quản gia nhắc đến Nhiễm Tranh, hắn hướng mắt về phía cô, ôn tồn nói:
“Cô gái này là bạn qua đường.
Bà đi chuẩn bị cho cô ta một phòng ngủ là được.”
“Dạ thưa cậu chủ, tôi đi chuẩn bị liền.”
Xoay người lại, quản gia ra lệnh cho mọi người giải tán.
Một lúc sau, phòng của Nhiễm Tranh được dọn xong.
Quản gia chu đáo dẫn cô đi lên phòng.
“Thưa cô, cô cứ việc ngủ ở đây.”
“Dạ, cảm ơn dì.”
“Mà..cô có cần để con mèo ra chỗ khác không.
Tôi thấy cô đã ôm nó từ lúc bước vào đây.”
“Con mèo…!Nhờ dì chăm sóc nó giúp tôi với, chắc nó đang đói lắm.”
Nhiễm Tranh trao con mèo qua cho quản gia.
Cô yêu thương xoa đầu nó.
“Mèo con, đi cùng với dì nha.
Ngày mai tao sẽ đưa mày đi.”
“Meo…”
Quản gia rời đi, một mình Nhiễm Tranh ở trong phòng.
Cô duỗi thẳng người đi đến chiếc giường, thả cơ thể tự do rơi xuống.
Ìm…
“Thoải mái quá đi!”
Cô nằm lăn qua lăn lại, đột nhiên cơn buồn ngủ ập đến khiến cô không kịp trở mở mắt, đánh một giấc ngon.
Lúc này, Mạch Ngạn trong phòng làm việc.
Hắn đang tập trung cao độ vào chiếc máy tính trên bàn.
Trong không gian yên tĩnh, tiếng gõ bàn tiếng vang lên đều đều tạo thành một nhịp điệu.
Ưm…ực..”