Tung Hoành


“Hinh Khê, cô thật lợi hại.

Chỉ cần nói với ông chủ mấy lời ông ta liền cho chúng ta tham gia nhiệm vụ.”
“Ha, chuyện này cũng bình thường thôi.

Nếu như cô biết nắm bắt được điểm yếu của người khác và khai thác triệt để thì tự khắc cô sẽ có nhiều cơ hội đến với mình.”
“Tôi bắt đầu thấy thích cô rồi đấy.”
Song Khuê vỗ vai Hinh Khê bày tỏ cảm xúc của mình.
Hồi tưởng.
[ “Ông chủ, cháu có chuyện muốn nói với ông.”
“Chuyện gì, không để ngày mai được à?”
Tư Đồ Lạc Lam lúc này đang ngồi đọc báo.
“Chuyện này rất quan trọng, liên quan đến nhiệm vụ.”
“Hửm, nói ta nghe xem thử nào.”
Ông ta tò mò bỏ tờ báo xuống, chăm chú nghe ả nói.
“Thưa ông, cháu vào Song Khuê muốn tham gia nhiệm vụ lần này.”
“Không được.”
Giống với lần trước, ông ta từ chối một cách thẳng thắn.

Nhưng Tư Đồ Lạc Lam lại không nghĩ rằng Hinh Khê đã chuẩn bị mọi thứ từ trước.
Ả không nhiều lời, đi thẳng vào vấn đề chính với ông ta.
“Ông ơi, cháu biết ông và dì Đỗ Như đang tìm hiểu đúng không? Ông nói không được yêu đương trong tổ chức mà ông lại nhòm ngó mẹ độc thân.

Ông chủ, chuyện này mà để mọi người biết thì không hay đâu.”

“Hinh Khê, cháu đang đe dọa ông già này đó à!”
Ánh mắt dò xét nhìn ả.
“Cháu chỉ nói thế, phần còn lại tùy thuộc vào ông thôi.”
Hinh Khê lễ phép cúi đầu chào ông ta, xoay người bước đi.

Trên môi liền nở một nụ cười đắc ý.

]
Cùng với lúc đó, Nhiễm Tranh chạy một mình trên đường.

Cô cũng không phải uất ức gì, chỉ là đang cố chạy đến nơi cất giấu chiếc trực thăng để xuất phát đến Vương Quốc Anh.

Những vật liệu cần dùng đến cô đều đem theo.
Nhiễm Tranh chạy đến căn nhà hoang thì đi vào bên trong.

Đây là nơi mà cô cất đi chiếc trực thăng mà mình đã trộm từ tay của Mạch Ngạn.

Cô hí ha hí hẩn đi vào trong.
“Chuẩn bị xuất phát thôi nào tình yêu.”
Cô nhiệt tình ngồi lên ghế chuẩn bị khởi động.
Ồ ồ ồ ồ…
“Ơ, mày bị làm sao vậy?”
Đột nhiên chiếc trực thăng ngừng hoạt động khiến cô khó hiểu.

Hôm qua, cô vẫn dùng nó tốt lắm mà.
Nhiễm Tranh bước xuống khỏi chiếc trực thăng, cô đi ra bên ngoài một lúc sau thì quay lại, trên tay cầm theo đóng đồ nghề.

Cô tự tin bản thân có thể xử lý chuyện này dễ dàng.

Xoắn tay áo lên, bắt đầu vào công việc.

Ấy vậy, mười phút trôi qua thành quả thì không thấy mà chỉ thấy mỗi sự hư hao trên máy.

Khẽ lau những giọt mồ hôi trên trán, cô thầm mắng:
“Chết tiệt! Sử hoài vẫn không được là sao?”
Trong lúc tức giận, cô không kìm chế bản thân cầm chiếc búa trên tay gõ mạnh xuống bộ điều khiển.
Ầm ầm ầm!!
“Dám nhờn với bà hả! Cho mày chết!”
Đang hủy hại tài sản thì cô chợt nhận ra bản thân vừa làm một chuyện sai trái.

Nhiễm Tranh gõ nhẹ vào đầu mình tự trách.
“Thánh thần thiên địa ơi! Sao mình lại quên bấm nút khỏi động trực thăng được chứ.


Mình nên xử trảm chính mình mà.”
Sao khi biết được nguyên nhân, Nhiễm Tranh gạt hết những thứ linh tinh qua một bên, bấm nút khởi động máy.

Khá may mắn, chiếc máy vẫn còn dùng được.

Cô vui mừng gạt số, điều chỉnh cho chiếc trực thăng bay lên.
Mười ba tiếng đồng hồ trôi qua.
Suốt chặn đường bay, Nhiễm Tranh may mắn không gặp sự cố nào.

Nhưng cô lại dính một kiếp nạn khác.
Chiếc trực thăng không xác định của cô bay vào bầu trời của Vương Quốc Anh khiến họ lầm tưởng là kẻ địch.

Một mũi tên lửa từ phòng quân sự bắn ra tiêu diệt chiếc trực thăng của cô.
Chíu….!!
“Đó là…”
Nhiễm Tranh chưa kịp nhận dạng đã bị vật thể kì lạ bay đến nhưng cô kịp thời né sang một bên, chỉ có điều phần đuôi trực thăng lại không may mắn hơn phần đầu.

Một vụ va chạm nhẹ đã diễn ra làm phần đuôi bị mất thăng bằng.

Chiếc trực thăng vì thế mà chao đảo.

Số liệu trên máy đang dần hạ thấp, với tình hình này chiếc trực thăng sẽ sớm tiếp đất và tan nát thành đóng vỡ vụn.
“Không ổn rồi! Mình không thể điều khiển nó được.

Làm sao đây?”
Giữa lúc cái chết đang cận kề, một chiếc trực thăng ở phía sau đã cứu vớt cuộc đời của cô.
Trợ lý của Mạch Ngạn, Diệp Vô Tư nhìn thấy một chiếc trực thăng đang gặp sự cố trên đường bay.

Cậu ta quay sang hỏi hắn:

“Sếp, hình như chiếc trực thăng ở trên đang gặp vấn đề, chúng ta có cần đến đó giúp một tay không?”
“Không cần.

Đi vào phần lãnh thổ của người khác không có sự cho phép nên mới có kết cục đó.

Chúng ta cứ việc đi tiếp.”
“Dạ.”
Vốn nghe theo lời của Mạch Ngạn nhưng Vô Tư lại thấy chiếc trực thăng đó có mã số quen mắt.

Cậu ta suy nghĩ một lúc thì nhớ đến chuyện mà Mạch Ngạn đã nói với mình.
“Sếp, có phải đó là chiếc trực thăng đã bị đánh mất một tuần trước mà ngài nói không?”
“Gì?”
Mạch Ngạn nhướng mày quan sát.

Mã số 701 trên chiếc trực thăng quả thật là mà số trực thăng đã bị lấy mất.

Nếu như chiếc máy bay ở đây thì người trong đó có thể là.…Hắn có chút gấp gáp kêu người lái trực thăng đến đó.
Khi hai chiếc trực thăn còn cách nhau một mét, Mạch Ngạn có thể nhìn thấy người bên trên chính là cô gái đó.

Hắn thấy cô đang loay hoay với chiếc trực thăng sắp bị rơi, khóe môi lại vẽ lên một đường cong.

Mạch Ngạn gọi lớn:
“Cô gái, có cần giúp đỡ gì không?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận