Trở về nhà, hắn không quan tâm đến người xung quanh mà đi một mạch đến phòng 252.
Cạch!
Tiếng cửa phòng vừa mở ra, hắn giật mình khi nhìn thấy Nhiễm Tranh nằm bất động trên giường.
Hắn buông chiếc áo khoác rơi xuống sàn, lao đến bên cô như một cơn gió.
“Này, cô bị làm sao vậy? Mau tỉnh dậy đi, tỉnh dậy nhanh lên!”
Mạch Ngạn giơ hai tay mình áp vào má Nhiễm Tranh không ngừng lắc lư.
“Vì đói quá nên cô mới ngất xỉu đúng không? Nếu như cô tỉnh dậy tôi nhất định sẽ cho cô ăn uống no say, vì vậy làm ơn hãy tỉnh lại đi.”
Dù có cố gắng thế nào, hai mắt Nhiễm Tranh vẫn nhắm chặt lại không một chút cử động.
Điều này khiến Mạch Ngạn càng lo lắng hơn.
Hắn nhìn thẳng vào mặt cô, nói:
“Nếu như cô không tỉnh dậy thì tôi chỉ còn một cách duy nhất.”
Nói rồi, Mạch Ngạn từ từ cúi đầu xuống.
Hắn chuẩn bị hôn hấp nhân tạo cho cô nhưng trước khi điều đó xảy ra, một sự cố bất ngờ đã phá hỏng dự định của hắn.
Nhiễm Tranh mơ mơ màng màng mở mắt ra.
Đột nhiên, đập vào mắt cô chính là gương mặt của Mạch Ngạn.
Theo phản xạ, cô hét lên:
“Aaaa….”
Nhưng Mạch Ngạn nhanh tay bịch miệng lại, hắn đặt tay lên môi mình, nói nhỏ:
“Là tôi đây.
Cô vẫn chưa chết ư!”
Chết?
Nhiễm Tranh ngạc nhiên, trừng mắt nhìn hắn.
Tại sao hắn lại bảo cô chết? Cô chết khi nào? Rõ ràng cô chỉ nằm ngủ một lúc thôi mà.
Sao hắn có thể nghĩ cô chết dễ dàng như thế được.
Chẳng lẽ chết đối với hắn dễ đến vậy sao?
Nhìn gương mặt hốt hoảng của hắn khiến cô tức giận.
Người đàn ông trước mặt này chắc chắn muốn cô chết lắm đây mà.
Hai tay cô nắm chặt thành nắm đấm, hít một hơi thật sâu sau đó hét lên như trận bão giông.
“NÈ!!! Nói cho anh biết cho tôi vẫn thở, hệ điều hành cơ thể tôi vẫn tốt và điều đặc biệt là tôi đã được thầy bói tiên đoán tôi thọ rất lâu.
Cho nên, anh đừng mong tôi chết dễ dàng, tôi sẽ không chết được.”
“Cô...tôi đang quan tâm cô tại sao cô lại mắng tôi như thế được.
Cô đúng là vai phản diện không thể phản diện hơn.”
Mạch Ngạn bực mình đứng dậy mắng Nhiễm Tranh phụ lòng tốt của người khác.
Hắn thật ngốc khi lo cô xảy ra chuyện, bỏ việc làm ăn của mình để trở về xem cô như thế nào.
Kết quả thì hắn nhận lại chỉ được một trận mưa phùn và những lời khó nghe từ cô.
Nếu biết trước mọi chuyện sẽ như thế này thì hắn đã không quay trở về.
Thà rằng ở bên ngoài còn bình yên.
Không đôi co với cô, hắn quay người định rời đi nhưng khi tay cầm khóa cửa thì hắn lại nhận ra một điều.
Tại sao hắn phải rời đi? Căn phòng này là do hắn thuê và cô chỉ là người ở nhờ, người nên đi ra phải là cô mới đúng.
Mạch Ngạn quay đầu lại nhìn nhíu mày nhìn Nhiễm Tranh, hắn khoanh tay trước ngực thái độ của chủ phòng.
“Tôi không biết cô đang nghĩ gì về tôi nhưng tôi mới là người ở nhờ…không ý tôi là tôi mới là thuê căn phòng này và tôi sẽ ở đây và cô sẽ ở đây..không phải ý là tôi ở đây còn cô ở kia…ơ…TÔI ở trong phòng còn cô ở trên giường…bà mịa nó tôi đang nói cái gì vậy?”
Hắn lấy tay che mặt mình lại, bình tâm suy ngẫm.
“...Hả? Anh nói cái gì tôi không hiểu cái gì hết?”
Nhiễm Tranh nhướng mày hướng mắt về phía hắn.
“Tôi còn không hiểu cô đang gì?”
”Tôi nói gì cơ?”
”Không, ý tôi là tôi, ý tôi là cô ơ…cô để tôi bình tĩnh một chút đi.”
“Vậy thì được.”
Trong lúc chờ đợi Mạch Ngạn úp mặt vào tường suy ngẫm, Nhiễm Tranh bước xuống giường.
Cô đi rót một ly nước lọc, có lẽ cô nên bổ sung cho mình một ít nước trước khi tiếp tục nói chuyện với hắn.
Vừa uống được một ngụm, Mạch Ngạn đột ngột lên tiếng khiến cô giật mình phun ngược ra ngoài.
“Phụt!!”
“Cô uống nước có ý tứ một chút được không.”
“Khụ khụ…xin lỗi nhưng tôi đâu có cố ý.”
“Không cố ý chắc…thôi bỏ đi.
Bây giờ cô đứng yên ở đó nghe tôi nói.”
“Ừm.”
Nhiễm Tranh gật đầu, tay cầm chắc ly nước tập trung nghe những gì hắn sắp nói.
“Trươc tiên tôi muốn nói đây là phòng tôi, do tiền cô bỏ ra…tiền tôi bỏ ra.
Và cô là người ở nhờ phòng của cô…của tôi nhưng cô lại mắng cô à không mắng tôi.
Cô có biết là tôi đã bỏ công việc của mình để đến tìm tôi và gặp cô...đến tìm cô và gặp tôi…đến tìm cô và gặp cô.
Nhưng còn cô thì chết…”
“Tôi không có chết!”
“Ừm ý tôi là cô chết.”
”ANH BỊ ĐIẾC À!”
Nhiễm Tranh bực mình hét lên.
Ánh mắt căm phẫn nhìn hắn.
Sao cái tên đáng ghét đó lại nghĩ cô chết hoài vậy?
“Chậc, tôi xin lỗi.
Ý tôi là cô không có chết nhưng cô đã nằm chết…không phải là nằm ngủ, đúng vậy nằm ngủ.
Cô nằm ngủ một cách chết đi sống lại…nằm ngủ một cách sống lại chết đi…nằm ngủ rất ngon.
Phù!!! Câu chuyện này thật mệt mỏi.”
Hắn thở mạnh, chóng tay một tay vào hong, cố gắng bình tĩnh.
“Đủ rồi nhé! Một từ một chữ nào anh nói ra cũng bảo là tôi chết hay bây giờ tôi chết thật cho anh xem nhá.
Để anh khỏi phải mong chờ cái chết của tôi nữa.”
Nhiễm Tranh với lấy con dao gọt trái cây trên bàn.
Không biết là có sự sắp đặt từ trước của Mạch Ngạn hay con dao vốn đã được đặt trong phòng.
Nhưng mặc kệ đó là sắp đặt hay là gì, cô cầm con dao kề vào cổ tay mình.
Chỉ cần dùng một lực nhỏ là máu có thể tuôn ra bất cứ lúc nào.
Sắc mặt Mạch Ngạn trở nên hoảng hốt, hắn không nghĩ cô sẽ làm chuyện tồi tệ.
”Này, cô đừng có làm bậy.
Đây là phòng tôi thuê, có chết thì cũng đợi tôi báo với người nhà cô một tiếng để họ chuẩn bị tang lễ.”
“Anh!! Mau cút ra ngoài cho tôi!!”