“Anh trai mau đến đây trả tiền cho tôi đi.”
“Được, tôi đến đây.”
Vô Tư ôm theo đóng đồ của Nhiễm Tranh, cậu ta không ngừng lầm bầm một mình.
"chắc kiếp trước mình mắc nợ cô ta rất nhiều nên giờ làm bao nhiêu tiền đều trả lại cho cô ta hết.
Tiền ơi, mày sắp xa tao thật rồi.
Tạm biệt những ngày mày nằm yên trong túi tao.”
“Vô Tư, nhanh lên đi.
Anh lề mề quá!”
“Cô đợi tôi một chút.”
“Tiền đây, không cần thối lại.”
“Hửm?”
Giọng nói quen thuộc ở phía sau khiến cô bất giác quay đầu lại.
Đập vào mắt cô chính là một Mạch Ngạn đang đứng trước mặt.
Nhiễm Tranh hốt hoảng nói lắp:
“Anh..anh làm gì ở đây?”
“Tôi có thể làm gì ở đây được? Cô nói thử xem.”
Mạch Ngạn tiến đến gần sát khuôn mặt Nhiễm Tranh nói nhỏ.
Hai khuôn mặt gần đến mức Nhiễm Tranh có thể cảm nhận được hơi thở của Mạch Ngạn.
Cô ngượng ngùng né sang một bên.
“Anh…anh muốn làm gì sao tôi biết được.”
Hắn nhếch môi, đi đến trước mặt cô cố ý trêu chọc.
“Đến quán kem đương nhiên là ăn kem rồi.
Giờ cô trả cây kem lại cho tôi được rồi chứ!”
“Kem...! Nhưng đây là kem của tôi, anh có quyền gì mà lấy nó.”
Nhiễm Tranh như một đứa trẻ sắp bị lấy mất món đồ mình yêu thích, cô vội giấu cây kem trong lòng để Mạch Ngạn không lấy được.
“Quyền tôi là người đã trả tiền cây kem đó.
Cô thấy có đúng không?”
Vô Tư đứng phía sau nhìn thấy Mạch Ngạn đã đến, trong lòng cậu ta vui như mở hội.
Cuối cùng thì người cần đến cũng đã đến, bây giờ Vô Tư tranh thủ kiếm chỗ nào đó để lánh nạn.
Cậu ta đã quá mệt mỏi với Nhiễm Tranh, nếu còn tiếp tục ở đây sợ tiền trong túi không đủ để tiêu vặt cho Nhiễm Tranh nữa.
“Mình nên chùn trước thì hơn.”
Như một cơn gió, Vô Tư chạy thật nhanh khỏi chỗ này.
“Anh trả tiền nhưng kem thì trên tay tôi, cho nên nó phải là của tôi.
Bây giờ tôi sẽ ăn sạch nó cho anh xem.”
Nhiễm Tranh giơ cây kem lên trước mặt mình, cô há miệng thật to chuẩn bị nuốt chửng cây kem vào trong bụng để Mạch Ngạn không giành lấy được nữa.
Nhưng hình như kiểu ăn xấu của cô đã khiến cho thiên nhiên lắc đầu, chê bai.
Một bông hoa trên cây sắp lìa cành, ấy vậy trước không rơi, sau không rụng mà lại canh ngay lúc Nhiễm Tranh ăn kem thì rơi xuống.
Đặc biệt, nó còn biết lựa chỗ cắm trên cây kem của cô.
“Aa…!??”
“Gì đây?”
Cô ngơ ngác vì sự xuất hiện của bông hoa.
Ngẩng đầu lên nhìn thì thấy một vườn hoa ở trên đầu mình.
Nhiễm Tranh tức giận muốn mắng bông hoa vô ý tứ này đã phá hỏng việc thưởng thức của cô nhưng lại nghe thấy tiếng cười khúc khích của Mạch Ngạn trước mặt.
“Anh dám cười tôi?!”
Trong lúc tức giận, cô ném luôn cây kem về phía Mạch Ngạn.
Nhưng hắn nhanh nhẹn né sang một bên.
Hắn liền quát cô:
“Cô bị điên à! Lỡ như kem dính người tôi thì sao?”
“Không dính anh nhưng nó dính vào người cậu bé kia rồi.”
Nhiễm Tranh chỉ tay về phía trước.
“Cái gì?”
Hắn khó hiểu quay đầu lại thì giật mình.
Nhìn thấy cây kem dính lên mặt cậu bé, bên cạnh là mẹ của cậu.
Mặt bà hầm hầm sát khí như sắp chuẩn bị nổ ra một cuộc chiến sống còn.
Mạch Ngạn dự đoán được điều xấu nhất có thể xảy ra nhưng việc này đâu phải do hắn làm.
Vì thế, Mạch Ngạn định né sang một bên để Nhiễm Tranh tự xử lý hậu quả của mình, xem như đây là một bài học cho cô.
“Là…”
“Hu hu, anh ơi! Đáng sợ quá, em không có cố ý đâu làm kem rơi trúng người cậu bé.
Hu hu…”
Nhiễm Tranh bất ngờ ôm lấy cánh tay hắn, tự nhận là em của hắn.
Điều này làm Mạch Ngạn cứng đờ.
Vốn hắn không muốn nhún tay vào chuyện này nhưng cô lại kéo hắn vào cho bằng được.
Người con gái lắm mưu mô và lươn lẹo này, hắn chắc chắn sẽ không bỏ qua cho cô.
“Mẹ ơi, kem dính mặt con lạnh quá!”
Cậu bé lắc đầu mình để lớp kem rơi xuống.
“Bé cưng của mẹ, dơ hết người con rồi.
Con đứng sang một bên để mẹ xử lý kẻ xấu.”
Bà thì thầm với cậu bé, liền liếc sang nhìn Mạch Ngạn với ánh mắt hình viên đạn.
“Cậu kia, em gái của cậu đã làm bé cưng của tôi dơ hết người.
Một là cậu đền tiền, hai là nằm đường.
Mau chọn đi!”
”Chị bình tĩnh nhé.
Tôi sẽ đền tiền cho cậu bé.
Bình tĩnh, bình tĩnh ha!”
Mạch Ngạn liền chiều theo ý bà, hắn lấy tò séc ra viết một con số sau đó đưa cho bà.
Để bà mẹ không gây khó dễ, hắn mua thêm một cây kem khác cho cậu bé.
Nhận được tiền và kem, bà ta mới nguôi ngoa không tính toán, dẫn đứa trẻ rời đi.
Bóng người đã đi xa, Nhiễm Tranh buông tay ra.
Cô ngoan cố nói:
“Là do anh nên mọi chuyện mới như vậy, cho nên không thể trách tôi được.”
“Tôi ư! Cô có nhầm không vậy? Nếu không có tôi thì cô đã bị bà ta đánh cho một trận rồi.”
“Nếu không có anh tôi có cần ném cây kem đi không.”
“Cô…như thế mà cô cũng nói được.”
Mạch Ngạn tức đến đen mặt, hắn không quan tâm đến Nhiễm Tranh quay người bỏ đi.
“Này, anh đi đâu thế?”
“...”
“Mạch Ngạn, đợi tôi nữa!”
Nhiễm Tranh vội chạy theo hắn.
“Khốn kiếp, chân anh ta có gắn thiết bị tự động hay sao mà đi nhanh quá vậy.
Mình không đuổi kịp.”
Nhìn Mạch Ngạn đi qua làn đường bên kia, nếu cô muốn đuổi kịp hắn thì phải đánh một vòng.
Nhưng làm như thế cô đến nơi thì hắn cũng đi mất.
Hết cách, Nhiễm Tranh nhìn con lươn ngăn cách trước mặt.
Trong đầu cô liền nghĩ đến việc nhảy qua con lươn này thì khoảng cách của hắn và cô sẽ rút ngắn.
“Chậc, con lươn này không quá cao mình có thể làm được.”
Nhiễm Tranh lùi về sau lấy đà, cô chạy mấy bước liền nhảy bậc qua.
Rầm!
Nhiễm Tranh, nằm dài xuống làn đường.
Còn Mạch Ngạn thì vẫn tiếp tục đi.
Nằm dưới đường, cô không biết xấu hổ liền hét lớn:
“Anh trai, mau đến cứu tôi, tôi không đi được.”
“...!!!”
Nghe thấy tiếng kêu của Nhiễm Tranh, Mạch Ngạn theo phản xạ quay đầu lại.
Hắn nhìn thấy cô nằm trên đường thì hốt hoảng chạy đến.
“Nhiễm Tranh, cô bị làm sao vậy?”
Hắn ngồi xuống đỡ cô dậy nhưng cô lại ương bướm hất tay hắn ra.
Nói lời trách móc:
“Anh đi nhanh thế làm gì, có biết tôi vì đuổi theo anh nên mới bị như thế này không.”
“Tôi chỉ đi lấy xe thôi, cô đuổi theo tôi làm gì?“
“Sao? Anh đi lấy xe sao không nói sớm chứ, hại tôi phải nhảy qua con lươn.”
Nghe hắn nói, cô ngạc nhiên ngồi bật dậy.
Lúc nãy, cô còn tưởng hắn giận cô muốn bỏ cô lại đây nên cô mới chạy theo hắn.
Nhưng sự thật là hắn đi lấy xe, không phải là giận.
Vậy thì việc cô nhảy qua con lươn này là ý nghĩa gì?
Đột nhiên Nhiễm Tranh cảm thấy mình thật ngốc nghếch.
“Cô nhảy qua con lươn…phụt ha ha ha…!”
“Không được cười, có gì mà cười chứ!”
Cô cáu kỉnh quát hắn.
“Con lươn thấp như thế này mà cô nhảy qua cũng bị té trong hài lắm hi hi…”
“Anh cười đi rồi anh cũng sẽ bị giống như tôi cho xem.”
Nhiễm Tranh lồm cồm ngồi dậy nhưng hình như chân cô bị trẹo cổ chân khiến cô không thể đứng được, ngồi bẹt xuống.
“Ôi, đau quá!”
“Cô lại bị sao thế?”
“Chân tôi hình như bị trẹo rồi, phải làm sao đây.”
“Trẹo?”
Mạch Ngạn nhìn xuống chân Nhiễm Tranh, thở dài.
“Cô bớt báo lại giúp tôi.”
Nói rồi, hắn ngồi xuống tay cầm lấy chân Nhiễm Tranh xoa xoa vài cái liền bẻ mạnh “rắc”.
“Aa…”
“Cô có thể đi được rồi đấy.”
Hắn đứng dậy giơ tay ra để cô nắm lấy nhưng cô lại trừng mắt nhìn hắn nói.
“Không! Anh phải cõng tôi.”
“Gì? Cõng cô?”
“Đúng chân tôi có hết đau nhưng người tôi thì ê ẩm.
Không lẽ anh thấy tôi bị như vậy mà không giúp ư?”
“Cô…”
Hắn muốn nói gì đó nhưng lại nhìn thấy vết trầy xước trên tay cô thì tặc lưỡi.
Dường như những gì cô nói không phải là gạt hắn.
“Có lẽ cô không biết nhưng cô là người duy nhất tôi mà tôi phải làm những chuyện này.”
“Vậy sao! Thế thì sau này tôi nhất định sẽ khiến anh làm những điều mà anh chưa từng làm.”
Nhiễm Tranh cười cười trèo lên lưng của hắn.
“Cảm ơn nhưng tôi không cần.”
Hai người họ vừa rời đi, một bóng đen đứng trong góc khuất không ngừng chụp lại những bức ảnh Mạch Ngạn và Nhiễm Tranh.
Hắn ta nhìn thành quả của mình thu được thì nhe răng cười.
“Thứ này sẽ làm cho ông chủ vui lắm đây.”