“Có lẽ cô không biết nhưng cô là người duy nhất tôi mà tôi phải làm những chuyện này.”
“Vậy sao! Thế thì sau này tôi nhất định sẽ khiến anh làm những điều mà anh chưa từng làm.”
Nhiễm Tranh cười cười trèo lên lưng của hắn.
“Cảm ơn nhưng tôi không cần.”
Hai người họ vừa rời đi, một bóng đen đứng trong góc khuất không ngừng chụp lại những bức ảnh Mạch Ngạn và Nhiễm Tranh.
Hắn ta nhìn thành quả của mình thu được thì nhe răng cười.
“Thứ này sẽ làm cho ông chủ vui lắm đây.”
….
Trở về nhà, Mạch Ngạn từ một tay ăn chơi, ông chủ kinh doanh, ông hoàng hắc đạo bỗng thành một người đàn ông của gia đình.
“Tại sao mình phải nấu đồ ăn cho cô ta chứ? Gọi người đưa đến là được rồi.”
Mạch Ngạn đang nấu cháo trong bếp thì ngộ nhận ra bản thân trở thành người hầu của Nhiễm Tranh.
Hình như chuyện này đã đi quá giới hạn của hắn rồi.
Mạch Ngạn tháo tạp dề ra, ném xuống đất, hùng hổ đi lên trên.
Trong lúc đó, Nhiễm Tranh lại sung sướng ngồi ăn oshi, xem ti vi.
Nhìn thấy cô sung sướng còn hắn phải làm việc thì tức điên người.
Mạch Ngạn đến trước mặt cô nghiêm túc nói:
“Nhiễm Tranh, hình như cô đã quên rằng bản th…”
“Anh đến đúng lúc thật, tự nhiên tôi lại thèm uống trà sữa.
Anh đặt giúp tôi nha.”
“Trà sữa hả! Đợi tôi một chút.”
Mạch Ngạn đang là một chú sói hung hãn nghe thấy tiếng của Nhiễm Tranh thì ngoan ngoãn trở lại thành một chú thỏ đáng yêu.
Hắn lấy điện thoại ra đặt giúp cô một ly trà sữa mà không một lời than vãn.
“Phải rồi, anh đã nấu xong chưa tôi đói quá.”
“Đói ư! Để tôi đem cháo lên cho cô, cứ ngồi đó đi.”
“Ừm.”
Đi xuống bếp, Mạch Ngạn mới ý thức được những gì mình đã làm.
Hắn nắm chặt tay mình tức giận không biết đánh vào đâu.
Nhìn thấy tạp dề nằm dưới chân, Mạch Ngạn không thương tiếc dẫm lên nó để cho hả cơn giận.
“Nhiễm Tranh lần này tôi phải nói rõ với cô, thân phận giữa hai chúng ta là không giống nhau.”
Mạch Ngạn mút một bát chén đầy đem ra ngoài cho Nhiễm Tranh.
Đặt bát cháo xuống, hắn nghiêm túc nói:
“Chuyện lúc nãy tôi còn chưa nói xong đâu.”
“Anh muốn nói chuyện gì với tôi.”.
“Về bữa ăn này.
Tôi có thể đặt đồ ăn bên ngoài cho cô nhưng mà cô lại bắt tôi đi mua đồ về nấu cho cô ăn.
Trong khi tôi và cô không có một mối quan hệ gần xa nào.
Chuyện này tôi và cô nên nói rõ ra với cả cô…”
Tíng ting!!
Tiếng chuông cửa bỗng vang lên phá hỏng cuộc nói chuyện của hai người họ.
Mạch Ngạn nhìn ra ngoài cửa thở dài, hắn ngồi dậy.
“Cô ngồi đó đi, để tôi đi xem ai.”
Cánh cửa phòng vừa mở ra, anh chàng shipper liền đưa ly trà sữa cho Mạch Ngạn.
Hắn nhận lấy ly trà sữa, trả tiền cho anh chàng shipper nhanh chóng đóng cửa lại.
Đưa ly trà sữa cho Nhiễm Tranh, Mạch Ngạn nói:
“Đây là lần cuối cùng tôi làm những việc này cho cô.”
“Anh nhỏ mọn thật đấy!”
Nhiễm Tranh chề môi, cầm lấy ly trà sữa từ tay Mạch Ngạn.
“Tôi rộng lượng với cô thì có.”
Hắn ngồi xuống đối diện, tiếp tục nói chuyện còn dang dở nhưng một chuyện không mong muốn đã xảy ra.
“AA…”
Mọi thứ tinh hoa từ ly trà sữa liền nằm trên người hắn.
Mạch Ngạn nhìn cô ngơ ngác.
“Cô làm gì cái gì vậy?”
“Xin lỗi, tôi không cố ý.”
Cô hơi cúi đầu né tránh ánh mắt của Mạch Ngạn.
Cầm lấy ly trà sữa từ tay Mạch Ngạn, cô chỉ muốn lắc đều nó lên để uống nhưng không ngờ tới bản thân lại làm ly trà sữa đỗ ra mà lại dính hết vào người hắn.
Đây thật sự chỉ là một sự cố không đáng có.
“Cảm ơn cô đã không cố ý, nếu như cô cố ý thì tôi không biết bản thân mình sẽ như thế nào.”
Mạch Ngạn lạnh lùng đứng dậy, bỏ đi vào trong nhà vệ sinh.
“Chắc chắn Mạch Ngạn sẽ giận mình lắm đây.
Nhưng mình không có cố ý.”
Ting ting!
Cô đan cảm thấy dằn vặt bản thân thì chuông điện thoại reo lên nhưng đó không phải là tin nhắn của cô mà là chiếc điện thoại trên bàn của hắn.
Mắt hướng nhìn cánh cửa nhà vệ sinh, thấy người vẫn chưa ra Nhiễm Tranh hơi tò mò.
Cô giả vờ không thấy gì, di chuyển mấy ngón tay đến chiếc điện thoại trên bàn.
Sau khi đọc xong tin nhắn, sắc mặt cô có chút thay đổi.
Trong miệng không ngừng lẩm bẩm.
“Buổi đấu giá? Mặc dù điều này không liên quan đến mình nhưng mình lại có một cảm giác đến đó sẽ gặp được mọi người.
Như thế là sao?”
“Này, cô đang nghĩ gì đó?”
Mạch Ngạn từ trong phòng tắm đi ra.
Hắn chỉ quấn mỗi chiếc khăn trên người mình để lộ cơ bụng sáu múi trước mặt Nhiễm Tranh.
Cô đỏ mặt, che mắt mình lại.
“Anh, sao anh lại ăn mặc hở hang như vậy? Mau thay đồ đi.”
“Tại sao tôi phải nghe theo lời cô? Đây là phòng của tôi, tôi muốn mặc sao thì mặc cô không thể cản được tôi.”
“Anh…!”
Nhiễm Tranh cứng họng không thể đáp trả.
Những lời Mạch Ngạn nói điều đúng làm sao cô phản bác lại được.
Nhưng mà, chuyện này cũng không quan trọng bằng tin nhắn vừa rồi.
Cô liền chỉ tay xuống chiếc điện thoại của Mạch Ngạn.
“Anh trai, vừa nãy có ai đó gửi tin nhắn cho anh.”
“Tin nhắn!”.