Tung Hoành


“Anh, sao anh lại ăn mặc hở hang như vậy? Mau thay đồ đi.”
“Tại sao tôi phải nghe theo lời cô? Đây là phòng của tôi, tôi muốn mặc sao thì mặc cô không thể cản được tôi.”
“Anh…!”
Nhiễm Tranh cứng họng không thể đáp trả.

Những lời Mạch Ngạn nói điều đúng làm sao cô phản bác lại được.

Nhưng mà, chuyện này cũng không quan trọng bằng tin nhắn vừa rồi.

Cô liền chỉ tay xuống chiếc điện thoại của Mạch Ngạn.
“Anh trai, vừa nãy có ai đó gửi tin nhắn cho anh.”
“Tin nhắn!”
Nhìn điện thoại trên bàn, hắn liếc mắt nhìn cô dò xét.
“Cô đã xem nó?”
“Không, tôi là một người ghét đụng đến đồ của người khác.”
Nhưng Mạch Ngạn lại không biết rằng những lời nói đó của cô chỉ đang biện minh cho bản thân.

Một người tò mò như cô sao có thể bỏ qua những thông tin hữu ích được.

Nhiễm Tranh giả vờ thờ ơ nhìn sang hướng khác.
“Coi như tôi tạm tin cô vậy.”
Mạch Ngạn cầm điện thoại lên xem tin nhắn bên trong.

Hai hàng lông mày hắn nhíu lại, xoay người đi ra hướng ban công.
Nhìn thấy Mạch Ngạn rời đi trong sự lén lút, Nhiễm Tranh tò mò liền đi theo sau.

Cô núp vào bên trong tấm rèm để Mạch Ngạn không nhìn thấy mình.

Nhưng tiếc là hắn gửi tin nhắn khiến cô không thể thu thập được thông tin gì.
Đang loay hoay, Mạch Ngạn bỗng quay người lại đi vào bên trong.

Nhiễm Tranh phi nhanh như một con mèo ngồi trên sofa, ta ôm gối vờ như không có chuyện gì xảy ra.
“Tôi có chuyện cần ra ngoài, cô ngoan ngoãn ở trong phòng có gì thì gọi cho Vô Tư, cậu ta ở phòng bên cạnh.

Mà tối nay tôi cũng không về nên cô không cần đợi cửa làm gì.”
“Gì vậy? Anh nói với tôi mấy lời đó làm gì, chắc tôi quan tâm đến anh ư! Có đi thì đi nhanh đi, tôi thích không gian một mình hơn là hai người.”
Cô trưng ra bộ mặt thờ ơ với Mạch Ngạn nhưng hắn lại không biết rằng người phụ nữ này đang có một âm mưu khác.
Sau khi Mạch Ngạn nhún vai rời đi, Nhiễm Tranh lập tức bước xuống sofa.

Cô lẳng lặng nhìn theo bóng dáng đang khuất dần của hắn, trong lòng thầm nghĩ.
“Tên này đi gấp gáp như vậy có lẽ là muốn đến địa điểm nào đó quan trọng.

Không được, mình phải đi theo hắn biết đâu sẽ thu thập được thông tin bổ ích nào.”
Nhiễm Tranh nhanh chóng thay đổi trang phục trên người mình.

Bước ra khỏi phòng, cô liền trở thành một tên trộm chuyên nghiệp, bám lấy mục tiêu.

Theo dấu xe Mạch Ngạn đi đến con đường thì không may để lạc mất dấu.

Xe cô phải dừng lại bên đường quan sát.
“Khỉ thật! Mình đã đuổi đến tận đây mà để lạc mất dấu của anh ta.

Bây giờ mình phải làm gì tiếp đây.”
Trong lúc bế tắc, bỗng cô nghe thấy tiếng ồn cách đó không xa.

Nhiễm Tranh đảo mắt xung quang tìm kiếm nơi phát ra tiếng ồn.
“Âm thanh ấy phát ra từ đâu vậy nhỉ?”
Cô lần theo tiếng ồn bước đi.
“Hay! Hay lắm!”
“Hửm!!”
Nhiễm Tranh dừng lại, cô xoay đầu nhìn về phía bên phải.

Trước mặt cô chính là một sân khẩu lớn cùng với rất nhiều người đang đứng ở phía sau hò hét.

Nhìn thoáng qua, Nhiễm Tranh nhận thấy đó dường như là một buổi biểu diễn ngoài trời của ai đó thì thở dài.

Định quay người rời đi nhưng âm thanh ở đó đã khiến cô phải đứng lại.
“Quá tuyệt vời!Hô hô!”
“Bọn họ đang reo hò về cái gì chứ?”
Sự tò mò đã khiến cô phải quay đầu lại đi về phía trước.

Chen vào đám người đông đúc, cô khó khăn mới có được một chỗ đứng lý tưởng.

Ngẩng đầu lên sân khấu nhìn người đàn ông bên trên, Nhiễm Tranh trợn mắt nhìn người đó hét lớn.
“Là người hôm đó!”
Không thể nhầm lẫn được, người đàn ông mà cô đã nhìn say đắm khi đi trên đường lại là một nhà ảo thuật.

Điều này khiến cô bất ngờ nhưng rất nhanh Nhiễm Tranh bị vẻ đẹp trai của chàng trai đó hút hồn.

Cô chìm đắm vào những trò ảo thuật của hắn ta.
Đang giữa lúc mơ mộng, hư ảo một bàn tay to lớn của ai đó kéo cô ra khỏi đám đông.
“.…?Ai vậy?”
Nhiễm Tranh hụt hẫng, cô cáu gắt ngước lên nhìn người trước mặt.

Nhưng đập vào mắt cô lại chính là Mạch Ngạn, một người sống hoàn toàn.

Hắn nhìn cô với ánh mắt giận dữ pha lẫn một chút ngạc nhiên.
“Anh…sao anh lại ở đây?”
Cô lắp bắp hỏi.
“Tôi mới là người hỏi cô chuyện này mới đúng.

Chẳng phải tôi đã bảo cô ở nhà rồi sao?”
Mạch Ngạn khó chịu mắng cô.
Lúc đi trên đường, thông qua kính chiếu hậu hắn mới tình cờ phát hiện có kẻ bám đuôi ở phía sau.

Mạch Ngạn còn tưởng là người của hắc đạo nên hắn mới cố tình chạy đường vòng để không thể đuổi theo được.

Nhưng không ngờ người đó là Nhiễm Tranh.
“Tôi muốn đi hóng mát không được sao?”
“Chẳng phải cô không biết đường đi ở đây sao, Vô Tư có thể đưa cô đi.

Chiếc xe mô tô tại sao cô lại có?”
“Ừ thì…”
Nhìn chiếc mô tô bên đường, cô lại nhớ đến chuyện mình đã làm.
Hồi ức.

“Vô Tư, anh mang đồ nhanh qua đây.”
Lúc này cô đang thảnh thơi mua sắm.

Đang đi trên đường, Nhiễm Tranh phát hiện một chiếc mô tô đời mới.

Con xe loáng bóng có thể nhìn thấy cả mặt cô trên đó.

Nhìn chiếc xe, cô đột nhiên lại muốn có được nó một cách mãnh liệt.

Chính vì vậy, cô đã trộm chiếc xe đi mất trước khi chủ nhân của nó quay lại.
“Cưng phải là của chị thôi.”
…...
“Sao lại không trả lời tôi? Cô đang nghĩ gì trong đầu đấy.”
Mạch Ngạn chĩa ngón tay lên trán Nhiễm Tranh trách móc.

Ấy vậy, cô nhún nhường, gạt tay Mạch Ngạn sang một bên, lên giọng chế giễu hắn:
“Tôi đang nghĩ anh sẽ muốn nghe câu nào từ tôi để thấy nó chân thật hơn đây.”
“Cô…bỏ đi.

Mau theo tôi về khách sạn.”
Hắn nắm lấy tay cô kéo đi.
“Chờ đã, tôi…”
Cô muốn nói gì đó với Mạch Ngạn nhưng lại bị hắn kéo đi một cách không thương tiếc.

Lúc chuẩn bị lên xe, đột nhiên một tiếng la thất thanh ở con hẻm nhỏ đối diện chỗ họ.

Nhiễm Tranh và Mạch Ngạn theo phản xạ quay đầu lại, sắc mặt thay đổi.
“Anh có nghe thấy tiếng gì không?”
Một cô gái từ trong hẻm mặt tái xanh, chạy hối hả ra bên ngoài.

Miệng cô ta không ngừng hét lên.
“Có người chết!”
“Người chết!”
Nhiễm Tranh muốn chạy đến đó xem thử tình hình nhưng lại bị bàn tay to lớn của Mạch Ngạn giữ chặt lại.

Hắn nghiêm túc nói với cô:
“Đừng lo chuyện bao đồng.

Nơi đây không phải là lãnh địa của chúng ta.

Về thôi.”
Nói rồi, hắn trực tiếp đẩy cô vào trong xe, đóng mạnh cửa.

Sau đó, chiếc xe dần lăn bánh.

Chàng trai trên sân khấu đang thực hiện một trò ảo thuật, ánh mắt không ngừng nhìn theo xe của Mạch Ngạn.

Trên khóe môi hắn ta khẽ cong nhẹ.
“Trò chơi chính thức bắt đầu.”
Trên suốt chặn đường về nhà, Nhiễm Tranh không ngừng suy nghĩ đến người phụ nữ trong hẻm.

Cô không hiểu tại sao Mạch Ngạn không muốn cô đến đó và cả sắc mặt của hắn cũng trở nên đáng sợ.

Theo lẽ bình thường, hắn nên đến đó và báo cảnh sát đến mới đúng.

Nhưng đằng này, Mạch Ngạn hành động ngược lại, giống như hắn đã biết trước được chuyện này.

Điều này có gì đó rất bí ẩn, cô cần phải làm sáng tỏ.
“Xuống xe được rồi.”
“Hả!”
Mải mê suy nghĩ, Nhiễm Tranh không hay biết rằng bản thân đã về đến khách sạn lúc nào.

Bước xuống khỏi xe, cô không quan tâm đến Mạch Ngạn, chạy một mạch lên phòng.

Đợi đến khi hắn lên tới thì cô đã nằm trên giường.

Mạch Ngạn nhìn cô thoáng qua một cái, khóa cửa phòng lại.

Có lẽ lời nói không trở về nhà trước đó của hắn nên rút lại.
Ngồi trên sofa, sắc mặt Mạch Ngạn trở nên khó coi.

Hắn mở laptop ra, gõ liên tục vào bàn phím.
Lúc này, Nhiễm tranh vẫn còn thức.

Cô nhẹ nhàng nghiêng người qua lén lút nhìn trộm Mạch Ngạn.

Thấy hắn đang chăm chú vào màn hình laptop, cô có chút tò mò muốn đến đó nhưng lại không biết lấy lý do gì.

Bất lực, cô chỉ có thể nằm trên giường chờ đợi thời gian trôi qua.
Nửa đêm, trong cơn ác mộng Nhiễm Tranh giật mình thức dậy.

Trên trán lấm tấm mồ hôi.

Không hiểu sao cô lại nằm mơ thấy cảnh mẹ của mình bị người khác sát hại.

Rốt cuộc, giấc mơ đó là điềm báo gì cho cô đây?
Lấy tay gạt đi mồ hôi trên trán, Nhiễm Tranh vô tình nhìn thấy Mạch Ngạn nằm ngửa người trên ghế sofa.

Nhiệt độ trong phòng trở nên lạnh đi nhưng hắn lại không có gì để làm ấm.

Thấy vậy, cô có lòng tốt rời khỏi giường cầm theo chiếc chăn đến đắp cho hắn.

Dù sao, căn phòng này cũng là do hắn thuê cô cũng không thể mặt dày chiếm hết mọi thứ được.
Nhẹ nhàng đắp chăn cho Mạch Ngạn, Nhiễm Tranh khôn định nén lại.

Cô xoay người chuẩn bị rời đi, vô tình chạm phải bàn phím laptop, màn hình máy tính hiện lên.

Sợ ánh sáng của màn hình sẽ làm Mạch Ngạn thức giấc, cô giơ tay định tắt đi nhưng lại vừa chạm vào bàn phím thì Nhiễm Tranh nhớ lại lúc hắn làm việc.

Đột nhiên, cô lại muốn xem.
Quay đầu lại nhìn Mạch Ngạn vẫn đang ngủ, cô nhẹ nhàng gõ từng chữ lên bàn phím nhưng không để phát ra tiếng động.

Vì có mẹ là một hacker nên việc mở khóa mật khẩu đối với cô là chuyện dễ dàng như cơm bữa.

Chỉ trong vòng vài phút màn hình khóa đã được mở ra.

Nhiễm Tranh nhanh tay bấm vào tệp tin lưu trữ của hắn.

Các dữ liệu bên trong hiển thị lên, sắc mặt cô liền thay đổi.
“Cô đang làm cái gì đó?”
Một giọng nói trầm thấp ở phía sau vang lên khiến tim cô như ngừng đập.

Nhiễm Tranh từ từ quay đầu lại nhìn hắn, khẽ cười gượng gạo.
“Tôi chỉ muốn tắt màn hình giúp anh.”
“Giúp tôi ư!”
Hắn nhíu mày nhìn Nhiễm Tranh.
Biết bản thân không thể thoát khỏi móng vuốt của Mạch Ngạn, cô muốn lên tiếng giải thích cho hành động của mình nhưng bàn tay to lớn của hắn liền bóp chặt lấy cổ cô.

Mạch Ngạn trợn mắt, gằng giọng nói:
“Nói, rốt cuộc cô muốn gì ở tôi?”
“Tôi..ưm..”
Bị bóp chặt cổ, cô không thể nào thở được.

Bàn tay nhỏ bé nắm lấy tay hắn ra sức kéo ra nhưng sức lực của cô không đủ để làm chuyện này.

Trong vài giây ngắn ngủi, sắc mặt cô trở nên trắng bệch như sắp cô cạn máu.
Nhìn thấy cô sắp không thở được, Mạch Ngạn mới chịu dừng lại.

Hắn buông tay ra.
“Khụ khụ…”
Nhiễm Tranh ho kha, cô dùng tay xoa xoa vùng cổ bị Mạch Ngạn bóp chặt.

Chỉ một chút nữa thôi, hắn không buông tay ra cô có thể đi gặp được những người đã khuất.

Cũng may, hắn đã dừng lại đúng lúc nên cô mới giữ được cái mạng này.

Nhiễm Tranh vội đứng dậy, lùi về sau mấy bước đề phòng.
Trước thái độ của cô, Mạch Ngạn lại ngồi chéo chân, vẻ mặt vênh váo.
“Tôi cho cô một phút để nói sự thật về mình.

Nếu sau một phút cô vẫn không chịu nói hoặc không nói sự thật thì tôi không ngại đem tro cốt cô đến cho người thân đâu.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui