Từng Niên Thiếu

--- ------ ------ --------

Trong thời niên thiếu ấu trĩ vô tri của tôi, tôi từng gọi cậu ta là anh Xuyên Tử, từ khi tôi bắt đầu biết nói cho tới khi không còn ngọng nghịu nữa thì thôi. Trong lòng tôi, chỉ có người như anh Tiểu Thuyền mới xứng là anh, nếu Tần Xuyên là anh, người anh đó quả nhiên là truyền thuyết. Đây là kết luận chung của đám trẻ con trong ngõ, bởi vì đa số đều từng bị Tần Xuyên bắt nạt. Cảnh một vị phụ huynh nào đó mang theo đứa trẻ khóc thút thít đến nhà Tần Xuyên hỏi tội, cô Diêu ra sức xin lỗi người ta, mang đồ ăn đồ uống ra dỗ dành, vở kích ấy cứ năm ba ngày xảy ra một lần.

Tôi cũng từng mách bố mẹ tôi về chuyện bị Tần Xuyên bắt nạt, nhưng dù sao cũng là hàng xóm láng giềng ra không chạm mặt thì vào chạm mặt, không thể không nể tình, bố tôi cho rằng đó là chuyện trẻ con trêu đùa nhau, nên không cần phải sang tận nhà cậu ta trách mắng. Mẹ tôi thì bảo mâu thuẫn nảy sinh do khác biệt giai cấp, lén lút dặn tôi, cả nhà Tần Xuyên đều chẳng được học hành tử tế, tôi không được chơi cùng Tần Xuyên.

Nhưng tôi lại không thấy nhà Tần Xuyên có chỗ nào không tốt, ngoài Tần Xuyên ra, tôi thích tất cả những người còn lại trong nhà cậu ta. Bà Tần nhiệt tình, những việc như tắc cống, vòi nước hỏng, nhà bị dột vân vân và vân vân……chuyện gì trong khu cũng nhờ bà Tần cả. Chú Tần mỗi lần từ Quảng Đông về đều mang cho tôi rất nhiều đồ chơi thú vị, cô Diêu cho chúng tôi đồ ăn ngon, khi mua kem cho Tần Xuyên, chị Tần Thiến, chắc chắn tôi cũng không thiếu phần. Vì vậy trong kí ức của tôi, hôm trước vừa bị Tần Xuyên đẩy vào vũng nước gấu quần ướt nhẹp dính đầy bùn đất khóc lóc chạy về nhà, ngày hôm sau cậu ta chạy đến đứng dưới cửa sổ nhà tôi hét gọi: “Kiều Kiều, ra đây chơi!”, tôi lại ơi lại ừ rồi chạy ra luôn.

Đó là độ tuổi mà mọi thù hận đều được giải quyết chỉ sau một đêm, không giống sau này khi đã trưởng thành, yêu rồi hận, phải dùng cả đời để tiêu hóa.

Do đó, mặc dù tôi vô cùng ghét Tần Xuyên, nhưng cái ngày đầu tiên cùng nhau đi học, tôi vẫn thấy rất vui mừng. Chúng tôi như hạt đầu được gieo cùng một lúc, cùng mọc lá cùng ra hoa. Thầy cô, bạn học, bàn ghế, bảng đen, quốc kỳ, thời khóa biểu…….vừa vào trường thứ gì cũng vô cùng mới mẻ. Nhưng những thứ đó không phải thứ tôi hứng thú nhất, tôi đi học vì muốn được gặp mặt anh Tiểu Thuyền. Trưa ngày hôm ấy tôi đã nhìn thấy anh ấy đứng trên bục giảng trong lớp làm mẫu về bài tập về bảo vệ mắt cho các bạn. Anh Tiểu Thuyền đứng thẳng tắp, từ massage mắt, bấm huyệt thái dương đến khi rửa mặt, anh đều làm rất đều đặn theo tiết tấu “1 2 3 4 5 6 7 8” các bạn trong lớp cũng nghiêm túc làm theo.

Anh Tiểu Thuyền của tôi luôn là một người giỏi giang như thế trong bao nhiêu người, lòng tôi bỗng trào dâng cảm giác kiêu ngạo.

Đang nghĩ thế, thì Tần Xuyên đi bên cạnh đột nhiên hừ một tiếng: “Thật vô vị!”

“Hả?” Tôi thắc mắc quay sang nhìn cậu ta đang lắc đầu lắc tóc.

“Tất cả mọi người đều làm theo tăm tắp, ngày nào đi học cũng làm những việc giống hệt nhau, chả thú vị gì cả!” Tần Xuyên gần như chẳng muốn nhìn thêm một phút nào nữa, quay đầu bỏ đi.

Từ nhỏ cậu ta đã vậy, luôn tự làm theo ý mình, người lớn khen cậu ta có chính kiến. Còn tôi, tôi chẳng thấy có gì không ổn, nhưng cũng không thể tìm được ưu điểm của việc ấy để biện giải.

Cậu ta nhanh chóng bày tỏ thái độ chán ghét với việc đi học, lớp 1 cậu ta không chăm chỉ nghe giảng, lớp 2 bắt đầu nghịch ngầm, tới lớp 3 thì trốn học.

Ngày hôm đó, cô giáo tiếng Anh đang hào hứng dạy chúng tôi bài hát ABC, hát mãi hát mãi Tần Xuyên bỗng nói lớn: “Haiz, đây chẳng phải bài Ngôi sao à?”, nói xong cậu ta tự hát sang lời khác: “ABCDEFG, một ngôi sao lấp lánh, HIJKLMN, cả bầu trời đầy sao…” các bạn bị cậu ta chọc cười, nên bắt đầu hát theo, cô giáo tiếng Anh tức tới mức đuổi cậu ta ra ngoài, mấy tiết học sau đó cũng không thấy cậu ta đâu, khi cô Lý chủ nhiệm lớp đi tìm cậu ta, thấy cậu ta đang đào giun trong vườn trường.

“Tần Xuyên, đứng dậy!” Tần Xuyên chỉ ngẩng mặt lên nhìn cô giáo một cái, chẳng có biểu hiện gì.

Cô Lý chống nạnh tức tối quát.

Con giun đất đã bò lên trên que kem, Tần Xuyên không nỡ buông tay, do dự nhìn cô Lý bảo: “Đợi một lát.”

Cô Lý chưa bao giờ gặp một học sinh ngang bướng như vậy, ngẩn người mất nữa phút mới có phản ứng, cô tức tối xách cổ Tần Xuyên lên, “Có ai nói chuyện với cô giáo như em không? Em đứng lên cho tôi!”

Tần Xuyên buồn bả thở dài, cậu ta giơ con giun đất ra trước mặt cô giáo: “Cho cô một con là được chứ gì!”

Con giun đất bị đứt chỉ còn một nửa đó như ngòi nổ của đạn pháo được châm, cô Lý lôi xềnh xệch Tần Xuyên về lớp, tiến hành phê bình cậu ta như một tấm gương xấu điển hình. Tới nay tôi vẫn nhớ cô đã nói một câu rất dài: Tần Xuyên là một học sinh hư không biết phép tắc, vì cậu ta không nghe lời cô giáo, không chăm chỉ học hành, nên sau này có lớn lên cũng chỉ là phường trộm cướp, lưu manh, ăn cắp, vô lại, thành sâu mọt của đất nước, thành một người vô dụng.

Cả lớp đều sửng sờ trước những lời phê bình hùng hồn của cô giáo, chắc chắn họ cho rằng Tần Xuyên là một đứa trẻ hư rồi, mặc dù Tần Xuyên chưa từng bắt nạt bất kỳ bạn nào trong lớp, nhưng hình như bọn họ còn ghét Tần Xuyên hơn cả tôi. Lớp trưởng ngồi bên cạnh tôi thở dốc từng hồi, nếu không phải lưng ghế chắc tôi thậm chí còn tưởng bạn ấy sẽ xông lên cùng cô giáo trách mắng Tần Xuyên cơ. Cho dù tôi khẳng định Tần Xuyên rất đáng ghét, nhưng không cho rằng cậu ta đáng bị nhiều người ghét như thế, chẳng qua cũng chỉ là rũ cô giáo cùng nghịch gium thôi mà.

Có lẽ bản thân Tần Xuyên cũng nghĩ như tôi, vì vậy cậu ta vẫn hiên ngang đứng vững trước vô số lời mạt sát của cô giáo, kiêu ngạo nhìn đám bạn học bên dưới, chẳng hề run sợ.

Hành động lần này khiến cô Lý thực sự tức giận, thấy phê bình giáo dục trước lớp thôi chưa đủ, cô quyết định phải đưa việc phê bình này về tới tận gia đình. Cô biết chị Tần Xuyên là Tần Thiến cũng học ở trường này, và biết tôi ở cùng khu với chị em họ, thế là bảo tôi gọi Tần Thiến tới. Nhưng tôi sang khối bốn tìm khắp một vòng cũng không tìm thấy chị ấy đâu, cả anh Tiểu Thuyền cũng chẳng gặp. Không còn cách nào tôi đành quay về văn phòng giáo viên báo lại với cô giáo, lúc đẩy cửa ra mới biết, không cần tìm nữa, chị Tần Thiến, Tần Xuyên, cả anh Tiểu Thuyền đều đang đứng trong đó.

Nhưng, chị Tần Thiến đến không phải vì Tần Xuyên, mà vì chép bài tập của anh Tiểu Thuyền bị chủ nhiệm lớp phát hiện, nên cũng đang bị mắng.

Vậy là cô Lý có thêm một phán đoán mới, chị Tần Thiến không phải học sinh ngoan, không thể dạy dỗ em trai mình. Cuối cùng, nhiệm vụ khó khăn đó rơi xuống đầu tôi và anh Tiểu Thuyền, cô Lý bảo chúng tôi về thông báo cho gia đình Tần Xuyên biết.

Bốn chúng tôi cùng ra khỏi trường với vẻ mặt nghiêm trọng, chị Tần Thiến ngượng ngùng, húng hắng ho hai tiếng.

“Tiểu Thuyền….”

Anh Tiểu Thuyền không đợi chị ấy nói hết, đã ngắt lời: “Lần sau cậu đừng chép vội chép vàng trước khi vào lớp nữa, buổi tối chúng ta cùng học bài đi!”

“Được, được!” Chị Tần Thiến vui vẻ nhảy cẫng lên, bởi chị ấy biết anh Tiểu Thuyền sẽ không mách cô Diêu chuyện hôm nay. Tần Xuyên đứng bên cạnh cũng vui mừng hỉ hả, anh Tiểu Thuyền đã quyết định không mách bố mẹ cậu ta nên cậu ta chẳng coi tôi ra gì. Thực ra tôi vốn định nhân cơ hội này cho Tần Xuyên một bài học, nhưng anh Tiểu Thuyền đã nói vậy, tôi cũng không thể quá nhỏ nhen. Nhìn bộ dạng Tần Xuyên, tôi tức tới ê cả răng, tôi vô thức kéo cậu ta lại.

“Này, mua cho tôi que kem.”

“Hả?” Tần Xuyên băn khoăn nhìn tôi.

“Coi như tôi chưa nhắc đến chuyện mua kem!”

“Tạ Kiều, cậu gạt tôi phải không?” Tần Xuyên túm lấy mũ tôi.

“Kiều Kiều muốn ăn kem, em mua cho con bé một cái đi.” Chị Tần Thiến gạt tay Tần Xuyên ra.

“Hừ.” Tần Xuyên không cam tâm lườm tôi một cái, “Chỉ mua kem túi thôi!”

“Em muốn ăn kem sô-cô-la!” Tôi nói to.

“Cậu…” Tần Xuyên trợn mắt.

Chị Tần Thiến cũng bảo: “Chị cũng ăn kem sô-cô-la, Tiểu Thuyền, cậu ăn không?”

Anh Tiểu Thuyền lắc đầu, “Mình không ăn.”

“Vậy mua ba túi, em mau đi đi! Nhanh lên, về chúng ta chơi đá nồi1.” Chị Tần Thiến sai Tần Xuyên.

1 Đá nồi là trò chơi ném bóng được làm bằng cát của trẻ con.

“Vâng.” Tần Xuyên bất đắc dĩ đi tới cửa hàng tạp hóa. Cậu ta không sợ bố không sợ mẹ, nhưng từ nhỏ lại sợ chị. Đừng thấy chị Tần Thiến xinh đẹp như một con búp bê mà tưởng hiền, khi cần chị ấy cũng chẳng hề nương tay, hồi nhỏ tôi từng chứng kiến chị Tần Thiến đá bay Tần Xuyên, động tác dứt khoát mạnh mẽ, nhìn giống hệt một nữ hiệp. Nhà họ có lẽ xếp hạng theo khả năng công kích mạnh hay yếu, dù sao trước mặt chị Tần Thiến, Tần Thiến chẳng khác gì một con thỏ con.

“Cứ đợi đấy!” Lúc đi qua tôi, Tần Xuyên còn không quên dọa một câu.

“Các cậu đi chơi đi, mình không chơi.” Anh Tiểu Thuyền xốc lại cặp xách trên lưng.

“Hả? Anh lại không chơi à?” Tôi vô cùng thất vọng, thời gian đó anh Tiểu Thuyền thường đi lại một mình, rất thần bí.

“Ừm, em đừng mách tội Tần Xuyên nhé.” Anh Tiểu Thuyền cười dặn tôi, rồi quay sang nói với chị Tần Thiến: “Ăn cơm xong chúng ta cùng học bài, chỗ nào không biết mình hướng dẫn cậu.”

“Ừm.” Chị Tần Thiến vừa nghe tới việc học đã buồn bã.

Anh Tiểu Thuyền đi ra khỏi con ngõ nhỏ, đó không phải đường về nhà, không phải đường đến trường cũng không phải đường đến nhà ông Tướng quân.

Rốt cuộc anh đi đâu?

Tôi nghi hoặc nhìn theo bóng anh, nghĩ thế nào cũng không ra.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui