Từng Niên Thiếu

Anh Tiểu Thuyền ở lại Mĩ, một mình anh đi du lịch rất nhiều nơi, New York, Los Angeles, Houston, trong Weixin của anh ấy, tôi nhìn thấy ảnh của những nơi anh đã đi qua, còn cả ngón tay thon dài khi anh giơ chữ V nữa.

Một người chính trực, chân thành, lương thiện, ưu tú như anh ấy, tiếp tục mang theo vầng ánh sáng của mình đi soi rọi con dân nước Mĩ, anh là người Hoa được yêu quý và đánh giá cao nhất ở trong viện nghiên cứu ở Standford, là Dr He(*) được tất cả mọi người đều tôn kính.

(*) He là họ của Hà Tiểu Chu được phiên âm từ tiếng Hán.

Thiên Hỉ vẫn không ngừng phấn đấu trong thế giới của cô ấy, thỉnh thoảng lại có tin cô ấy tham gia vai nữ chính trong một bộ phim điện ảnh nào đó, thỉnh thoảng lại thấy ảnh cô ấy và những nữ minh tinh khác tham gia thảm đỏ, dù nói thế nào giờ cô ấy cũng là Thiên hậu rồi. Tam Lý Đồn náo nhiệt nhất Bắc Kinh, quanh năm treo những biển quảng cáo cỡ lớn của Thiên Hỉ, đẹp tới không còn lời nào để tả, mạnh mẽ độc nhất vô nhị. Chỉ là mỗi lần tôi ngửa cổ nhìn, nhìn vào đôi mắt sâu hút của cô ấy, luôn cảm thấy trong đó có chút tiếc nuối, không nhiều, chỉ là một chút thôi.

Từ Lâm không làm phóng viên nữa, bài viết cuối cùng của cô ấy cho mục giải trí là về Thiên Hỉ, tiêu đề: “Cô ấy là niềm vui của cả ngàn năm, là nỗi cô đơn của cả ngàn năm.” Từ Lâm thành lập công ty truyền thông của riêng mình, nghiễm nhiên trở thành Từ tổng, tôi từng đến công ty cô ấy một lần, trong đó có mấy em gái xinh đẹp ngọt ngào, các cô ấy đều rất sùng bái Từ tổng, còn nói được làm việc dưới trướng Từ Lâm họ rất yên tâm, ít ra thì không có những quy tắc ngầm. Tôi lại nghĩ, các em gái rất ngốc rất ngây thơ, thế giới rộng lớn thế này, chưa biết chừng sẽ xảy ra chuyện gì đó. Trước khi về tôi thấy logo của công ty, là phác thảo hình mặt ngọc Quan âm, lặng lẽ an yên.

Bố Vương Oánh bị ung thư tuyến tụy trong quá trình điều tra, ba tháng sau thì mất. Điều này đối với gia tộc nhà họ Vương không khác gì như được giải thoát, những người khác lần lượt được thả, ồn ào bắt đầu lắng xuống. Vương Oánh sống rất ổn ở Anh, nghe nói còn học thêm lịch sử nghệ thuật, bắt tay vào buôn bán sưu tập đồ cổ. Từ lần ra đi đó cô ấy không về nước nữa.

Thỉnh thoảng tôi vẫn nhìn thấy Dương Trừng trên tin tức, doanh nghiệp lớn của gia đình lên sàn, anh đương nhiên được đứng trong hàng ngũ những người gõ chuông. Trên màn hình, dáng vẻ anh ấy vẫn đẹp trai như thế, khiến tôi có chút hoang mang, trong cuộc đời tôi tại sao lại từng có mối quan hệ với một người như thế, tôi không biết đây có phải việc anh ấy thích làm không, cũng không biết anh ấy đã tìm được người mình thích chưa, những chuyện giờ đối với tôi trở thành xa xôi như cách cả thế giới. Tôi cầm điều khiển ti-vi, tiện tay chuyển kênh, đợi xem Chạy đi người anh em mùa mới, đây mới là cuộc sống của tôi.

Na Na vẫn làm người sản xuất chương trình của đài Hồ Nam, rất kiêu ngạo khi lấy được vé vào cửa để xem chương trình Tôi là ca sĩ cho tôi, đáng tiếc khả năng diễn xuất của tôi quá tệ, không cảm động đến nỗi rơi nổi giọt nước mắt nào, vì vậy không được lên hình. Cô ấy là người quan tâm tới chuyện tôi và Tần Xuyên hơn ai hết, sẽ gửi cho tôi những cái tin rất cảm khái kiểu như: “Hai cậu quen biết nhau cả cuộc đời, cuối cùng chuyện gì nên làm thì làm đi.” Năm trước Na Na sinh em bé, vừa khoe con vừa khoe các chương trình mình làm, minh tinh mình gặp, đúng là một bà mẹ hạnh phúc tuyệt đối.

Chị Tần Thiến tiếp tục dùng sắc đẹp của mình công chiếm cuộc sống mạnh mẽ của thế giới, Lạp Sách được chị ấy gây dựng thành nhà cung cấp nội thất luxury lớn nhất cả nước, chị mở một showroom lớn ở nơi được mệnh danh là tấc đất tấc vàng như Đông Tam Hoàn, trong đó chỉ vào một chiếc ghế bất kỳ cũng có giá lên tới mấy chục vạn tệ, chiếc đàn dương cầm Steinway dùng để trang trí cũng có giá hai mươi triệu tệ. Nơi đó giống như lâu đài của mọi sự xa xỉ lộng lẫy, còn chị chính là nữ vương có một không hai trên thế giới. Chỉ có điều nữ vương này vẫn yêu màu đen, luôn giản dị.

Sau khi Tần Xuyên đem hết tiền vốn liếng mình có cho Vương Oánh, bắt đầu lập nghiệp lần thứ ba trong đời. Anh không giống chị Tần Thiến chỉ tập trung vào thị trường cao cấp, mà quan tâm tới mô hình bán hàng trên mạng và bán hàng trực tiếp hơn. Anh tìm thấy anh Tân Vĩ đang mở công ty phần mềm ở Trung Quan Thôn, cùng nhau khai thác trang web bán hàng online, trở thành cửa hàng điện tử đầu tiên trong giới nội thất, thậm chí lợi nhuận hàng năm còn ngang bằng Lạp Sách. Lần này chiếc xe đỗ dưới tòa soạn của chúng tôi, là chiếc Land Rover.

Tôi vẫn thế, cuối cùng đã trở thành ma cũ của tòa soạn, từ Tiểu Tạ biến thành chị Tạ. Tôi chuyên mảng tiểu thuyết, đều là những cuốn tôi thích đọc, lượng tiêu thụ cũng rất khá. Hai năm đầu tiểu thuyết mảng xuyên không rất hot, về sau lại đổi sang ngôn tình cổ đại, giờ thì là thanh xuân vườn trường, thậm chí còn được chuyển thể thành mấy bộ phim, có điều đều bị chê bai. Thỉnh thoảng tôi cũng giúp Tần Xuyên và chị Tần Thiến, hai người họ học mãi tiếng Anh vẫn không thành, tôi đành đi học một lớp cấp tốc để làm phiên dịch những cuộc hội đàm đơn giản cho họ, chú Tần và cô Diêu rất quý tôi, nói người có văn hóa cũng thật khác.

Gia đình tôi cuối cùng cũng đón nhận Tần Xuyên, người đưa ra quyết định này chính là bà nội. Vào một ngày tuyết rơi, Tần Xuyên như thường lệ đưa tôi tới tận cửa nhà, bà nội mở cửa tiểu viện ra bảo: “Bên ngoài rất lạnh, vào trong ngồi một lát đi.”

Từ đó anh và bà nội tôi kết đồng minh, thậm chí còn phản bội lại em gái Tiểu Du người trước kia là tay trong của anh.

Em gái Tiểu Du đang trong thời kỳ nổi loạn, theo như lời Tần Xuyên phụ họa với bà nội thì là, vì đám “ù pa” của nó mà lục thân(*) nó cũng không nhận nữa. Năm xưa, chúng tôi hâm mộ các ca sĩ diễn viên cùng lắm chỉ là mua đĩa, còn Tiểu Du đã phát triển tới mức mua vé ra sân bay, thuê khách sạn để đi theo các chuyến lưu diễn của thần tượng. Một đống lý luận tư tưởng đạo đức của bà nội và người trong nhà cũng chẳng khiến Tiểu Du dao động, so với người chị học đại học B như tôi, nó quý ông anh rể thích làm ăn buôn bán hơn. Bởi vì có thể mượn thẻ tín dụng của anh, lên Taobao mua hàng.

(*) Lục thân ở đây chỉ gia đình bố mẹ, anh chị em, vợ chồng.

Ờ, còn nữa, tôi và Tần Xuyên kết hôn rồi.

Rất bất ngờ, anh ấy đã cầu hôn tôi đúng hôm sinh nhật tôi ba mươi tuổi.

Thật đúng là đã làm khó cho anh ấy, mặc dù anh nghĩ đủ mọi cách để mong làm tôi bất ngờ, nhưng ngay buổi sáng khi anh gọi điện thoại cho tôi bằng một giọng rất khác bảo ban ngày bận việc, tôi đã có dự cảm sẽ xảy ra chuyện gì đó. Người tiếp theo làm lộ tin tức là đám bạn, Na Na gửi tấm ảnh kèm theo địa chỉ lên Weixin, cô ấy vốn đang chăm con ở Hồ Nam, thế mà lại chạy tới tận Đế Đô; Từ Lâm, ngay từ hồi học đại học cũng chẳng biết shopping là gì, thế mà lại hẹn tôi đi dạo ở Vương Phủ Tỉnh; anh Tiểu Thuyền gửi tin nhắn Weixin chúc tôi sinh nhât vui vẻ, còn đặc biệt nhấn mạnh là không thể về mừng sinh nhật tôi; chị Tần Thiến từ sáng sớm đã bảo lái xe mang chiếc váy Channel cao cấp đặt riêng tặng tôi, dặn tôi nhất định phải mặc nó…

Thế là, khi tôi và Từ Lâm vừa đi vừa chẳng có chuyện gì để nói tới thẳng nhà thờ ở Vương Phủ Tỉnh, bị người lạ đột nhiên gọi giật lại nhờ nhìn giúp xem tấm băng rôn họ treo có thẳng không, tôi đã cứng đờ cả người cười chẳng nổi.

Bởi trên băng rôn viết: “Kiều Kiều, lấy anh nhé!”

Hai người cầm hai đầu băng rôn là Đại Long và Tiểu Du, vì phải tránh tránh né né nên một người tuột tay, tấm băng rôn ụp lên người Tần Xuyên lúc này đang ôm hoa chuẩn bị ra…

Bạn trai tôi bực bội chui ra từ dưới tấm băng rôn, đi tới trước mặt tôi với vẻ mặt như muốn giết người, mặt đỏ bừng bừng và cũng không quỳ, móc nhẫn ra đứng đó mãi chẳng nói được lời nào.

“Em đồng ý.”

Tôi trả lời luôn, cầm lấy nhẫn, rồi đeo thẳng vào ngón áp út.

Xung quanh rộn vang tiếng vỗ tay và reo hò, bạn bè tôi lần lượt xuất hiện trong tầm nhìn, anh Tiểu Thuyền giơ cao máy quay, Na Na nước mắt lưng tròng không ngừng chụp ảnh, còn cả chị Tần Thiến duyên dáng xinh đẹp tranh đứng trước ống kính của tôi. Người đàn ông đứng trước mặt tôi trên miệng nở nụ cười hạnh phúc, anh cúi đầu hôn tôi, còn tôi nhắm mắt lại.

Nhẫn cọ vào da, mang theo cảm giác lạnh lẽo của năm tháng. Thời gian dài đằng đẵng làm mờ hình ảnh của chúng tôi, quá khứ và tương lai chắc cũng chỉ dài bằng một đời một kiếp.

May mà, em gặp anh

May mà, em không để mất anh

May mà, em có thể được bên anh tới già

May mà, em của ngày xưa đã yêu anh thời niên thiếu.

Hết.

Ôi, cuối cùng cũng kết thúc...Cảm ơn các bạn đã luôn theo dõi và ủng hộ...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui