Túng Sủng Đụng Ngã Sư Muội

Đêm, áp lực nặng nề.

Phía trên hoàng cung, có một bóng dáng xẹt qua, hướng về phía Dao Vũ cung.

Dạ Nguyệt Ly ôm Mộ Dung Tiểu Tiểu theo sát ngay sau đó, thẳng đến khi người phía trước đi vào điện, hắn mới ôm nàng tới một góc bí mặt quan sát.

Mộ Dung Tiểu Tiểu mở to đôi mắt như ngọc lưu ly nhìn kỹ mấy bóng dáng đang vọt vào điện, không lâu sau, bóng đen đi ra, nhìn xung quanh dò xét, thấy không có gì đáng ngại mới ôm một người ra.

Tóc đen hỗn độn, xiên y lam lũ, nhìn ra mới bị tra tấn, người này chính là Diệp Mạn Thanh!

Mộ Dung Tiểu tiểu than nhẹ, ai lại nghĩ tới, cả thành lùng bắt người, người lại chưa từng dời khỏi hoàng cung, chỉ là bị giam tại một chỗ bí mật nào đó.

Là Dao phi rất thông minh hay Bắc Thần Nghiêu quá ngu xuẩn?

Người đi ở cuối cùng ôm Diệp Mạn Thanh vẫn chưa lập tức dời đi, hắc ý nhân ở bên cạnh nghi hoặc nói nhỏ “chủ tử”?

Toàn thân Bắc Thần Thụy đen như mực, chỉ lộ ra một đôi mắt ôn nhuận, nhìn vào một nơi cách đó không xa, bước chân đi tới.

Tiểu Tiểu, ngươi đang ở đây đi.

Mấy ngày nay an bài của hắn ta, tất cả mọi chuyện, chắc hẳn người tên Dạ Nguyệt Ly đều biết rõ tất cả, xem ra không chuyện gì có thể lừa được hắn.

Nhiều ngày đã không thấy Tiểu Tiểu, không biết hiện tại nàng có khỏe không?

Nghĩ đến chuyện này nội tâm hắn lại tự giễu, nàng có thể không khỏe sao, có nam tử kia ở bên cạnh, sao có thể để cho nàng có một chút thương tổn nào?

Đôi mắt lại rơi vào Diệp Mạn Thanh đang mê man, không nghĩ tới lần đầu tiên được ôm mẫu hậu lại là trong tình huống này.

Khóe môi hắn ta khẽ nhếch một cách tự giễu, “Không có chuyện gì, cứ theo kế hoạch làm việc.”

Hắn thu hồi ánh mắt, không chút lưu luyến dời đi.

Mộ Dung Tiểu Tiểu nhíu mày, bị phát hiện rồi sao?

Người họ Dạ nào đó vô cùng khó chịu nhìn người trong lòng còn đang nhìn chằm chằm bóng người đã rời đi kia, giọng ê ẩm nói, “Nha đầu không cho phép nhìn hắn nữa.”

Mộ Dung Tiểu Tiều sắc mặt cổ quái nhìn sư huynh bên cạnh, đối vói sự giậ dỗi của hắn đột nhiên không rõ, nàng là nhìn Diệp Mạn Thanh mà? Mỗ tiểu nha đầu căn ản là không nghĩ tới sự khác lạ của sư huynh nhà mình.

Nhìn đôi mắt long lanh của người trong lòng, hắn vươn tay kéo lại làm cho nàng càng gần hơn với mình, trng con ngươi đều là ham muốn chiếm giữ mãnh liệt, đáy lòng hắn lạnh nghĩ, Bắc Thần Thụ muốn cướp người của hắn? Nằm mơ đi!

Trong Vĩnh Thọ cung.

Thái hậu còn chưa ngủ, đang để cung nhân dùng tinh dầu tinh tế lau hai tay.

“Thụy nhi sao rồi?” Thái hậu phiền chán thu tay về, thật vất vả mới đợi được đến ngày Thụy nhi lên làm thái tử, mói được mấy ngày, sao nói phế liền phế rồi? Bà thật không hiểu tại sao Bắc Thần Nghiêu lại làm vậy, tìm Thụy nhi muốn đòi lại hoàng hậu? Sao hắn ta lại có thể nghĩ tới chuyện như vậy?

“Hồi thái hậu hoàng thượng đã hạ lệnh cấm tức, nhị điện hạ từ nay sẽ phải trở về phủ nhị hoàng tử.” Cung nữ cung kính trả lời.

Lông mày thái hậu khẽ nhíu, từ nhỏ Thụy nhi đã luôn thông minh, cho dù có thật lòng muốn mang hoàng hậu ra khỏi cung, cũng sẽ không chọn lúc này, ít nhất là sẽ đợi đến sau khi nắm được quyền.

Việc này hoàng thượng có thể không biết, nhưng bà hiểu được, chắc chắn mười phần là tiện nhân Dao phi kia dở trò quỷ!

Hiện tịa Thụy nhi đã thất thế, chỉ trng cậy vào tả tướng có thể cứu vãn thôi.

Chờ Thụy nhi ngồi trên ngôi cao, mỗi ngày của bà trôi qua cũn tốt hơn rồi.

Đến lúc đó Diệp Mạn Thanh không muốn quản chuyện hậu cung, quyền hành đương nhiên rơi vào tay bà rồi.

Chỉ sợ là, Dao phi bên kia đã có hành động.

Bà cũng giận Bắc Thần Thụy, sao lại mặc kệ mọi chuyện không quản, làm chuyện tốt vào tay Dao phi?!

“Đi xuống đi.”

Cung nữ hai bên lui ra, thái hậu đứng dậy phất phất hai tay, thở dài nói, “Đáng tiếc a, dù biết rõ chân tướng lại không có đủ chứng cứ, không có chứng cứ làm sao lật mặt con tiện nhân kia được!” Bà tức giận bất bình.

“Cho ngươi chứng cứ, ngươi có dám nói hay không?” cả tẩm cung im lặng, bồng đột ngột vang lên một giọng nói của nam nhân, thái hậu sợ tới mức suýt thét chói tai, nhưng trước ngực rất nhanh bị ngời điểm huyệt, âm thanh đi đến cổ bị tắc nghẹn! Thân thể cứng đờ!

Bà vô cùng hoảng sợ trừng hai mắt, thái hậu phát hiện, cũng nữ đã sớm không còn ai, nhất thời khuôn mặt tối lại, kinh hãi mở to mắt, trong lòng muốn hét lên, không cần phải tổn thương bà!

Hắc y nhân mới đến, chỉ lộ ra đôi mắt, lạnh lùng nhìn qua sự sợ hãi của thái hậu, khinh thường cười nói, “Yên tâm, ta sẽ không làm gì ngươi.”

Cho bà ta, bà ta chắc hẳn phải cảm kích hắn.

Hắc ý nhân cầm tới một cái bao tải nhỏ vứt tới bên chân thái hậu, rồi sau đó cúi xuống lấy đồ vật trong bao ra.

Cái túi có chút phập phồng giống như có sự sống, ánh mắt xuống một chút nữa thấy lộ ra góc áo giống của cung nữ.

Đây à ý gì? Thái hậu định thần lại, bây giờ bà có thể xác định, người tới không phải muốn tính mạng bà, nếu không sẽ ra tay ngay từ đầu chứ không phải điểm huyệt bà.

Hắc ý nhân kéo một nữ nhân tóc đen dài che khuất khuôn mặt trắng nõn ra, lập tức ngũ quan lộ rõ, hai mắt thái hậu trừng lớn, kinh hãi còn lớn hơn khi mới bị hắc y nhân điểm huyệt., nếu không phải hiện tại bị điểm huyệt, chắc chắn bà sẽ lại thét lên!

“Thấy rõ? Ta tin ngươi đã biết phải làm thế nào lợi dụng cơ hội tốt này.”

Sau khi nói, người đã vọt ra cửa sổ, ẩn vào bóng đêm mờ mịt.

Thái hậu mạnh mẽ nuốt xuống một ngụm nước miếng, nhìn cung nữ đang hôn mê kia, sau một lúc lâu, đôi mắt hoảng sợ dần dần bị thay thế bởi sự hưng phấn!

Trời đúng là không tuyệt đường người, ngày tốt của bà, đã đến rồi!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui