Vị bộ đầu này là một người khoảng hai mươi, tuổi trẻ khí thịnh không sợ
cường quyền, mà lòng tốt của mình lại đưa tới một cái tát vô cùng nhục
nhã, anh ta lập tức nổi giận.
“Được, tiểu nhân là sâu bọ hạ lưu.” Bộ đầu trẻ tuổi châm chọc nói: “Như vậy thì mời vị tiểu thư ‘Cao quý’
đã phong lưu một đêm với chục tên khất cái theo tiểu nhân đi một chuyến
nào!”
“Ngươi nói cái gì?!” Uất Trì Hàm Tranh như con mèo bị dẫm
phải đuôi, giương nanh múa vuốt nhảy dựng lên, khuôn mặt nhỏ nhắn vặn
vẹo: “Ta muốn giết tên dân đen nhà ngươi!”
Nói xong, Uất Trì
Hàm Tranh thật sự vận công bổ một chưởng về hướng bộ đầu. Người ta trẻ
như vậy đã được làm bộ đầu, đương nhiên không phải hạng ngồi không, dễ
dàng cản lại công kích của Uất Trì Hàm Tranh, cũng có thể bẻ quặt hai
tay nàng ta ra sau lưng.
“Không nói đến việc giết nhiều người như vậy, hiện tại cô dám tập kích bộ đầu hả? Hừ, làm phiền tiểu thư ‘Cao
quý’ tới quan phủ cùng tiểu nhân!”
“Người đâu, đưa cô ta đi, nếu không an phận thì đem trói lại!”
Bộ đầu trẻ tuổi không chút lưu tình mặt mà ra lệnh, giao Uất Trì Hàm Tranh cho thủ hạ rồi lập tức lấy khăn ra chà xát tay, sau đó tùy tiện vứt bỏ, cứ như trên đó có bệnh khuẩn vậy.
Mọi người thấy vậy đều phá lên cười, tiếng cười tràn ngập trào phúng và hèn mọn, lời nói cũng bay vào
trong tai Uất Trì Hàm Tranh, nàng ta chẳng những không xấu hổ, ngược lại đi oán hận những người này đã vô tình lãnh khốc với mình.
Tâm tính cực đoan lại càng thêm vặn vẹo.
“Lớn mật! Buông ra! Đám dân đen hèn mọn các ngươi có biết bổn tiểu thư là ai không? Ta là thiên kim tiểu thư của Uất Trì gia, các ngươi dám đối xử
với ta như vậy, phụ thân nhất định sẽ không bỏ qua các ngươi!”
Ai ngờ bộ đầu kia chỉ cười nhạo một tiếng, châm chọc nói: “Thiên kim tiểu
thư của Uất Trì gia? Cái gì mà thiên kim tiểu thư chứ? Uất Trì gia chỉ
có một Đại tiểu thư, ấy là Uất Trì Nghiên San.
Còn cô? Thứ nữ do
tiểu thiếp sinh mà cũng dám tự xưng tiểu thư cơ đấy? Đừng nói cô chẳng
phải kim chi ngọc diệp chính quy gì, cho dù phải thì sao nào? Vương tử
phạm pháp đồng tội với thứ dân! Đưa đi!”
“Ngươi! Ngươi ······”
Uất Trì Hàm Tranh bị lời hắn nói làm tức giận đến trắng mặt, cả người
run run, lại không thể phản bác lại nửa lời.
Bộ đầu khinh thường
liếc nàng ta một cái, vứt cho hai gã bộ khoái phía sau một ánh mắt, họ
lập tức lôi lôi kéo kéo Uất Trì Hàm Tranh đi mất.
Mặc kệ cả người nàng ta trần trụi, thậm chí còn cố ý áp giải chậm rì rì trên đường,
khiến càng nhiều người có thể quan sát rõ ràng thân thể mềm mại của vị
thiên kim tiểu thư “cao quý” ấy.
Mở mồm hết “dân đen” thì “sâu
bọ”, trong lòng ai cũng chẳng thoải mái nổi, không thể trả thù công
khai, chẳng lẽ lại cấm người ta âm thầm mờ ám?
Uất Trì Hàm Tranh
vừa phải chịu đựng hàng loạt tầm mắt nóng cháy lăng trì, vừa phải chịu
đựng đau đớn từ lòng bàn chân truyền lên, vậy mà còn chanh chua chửi
đổng, hoàn toàn quên hết cái gọi là hình tượng.
Lúc này, trên bầu trời bỗng nhiên có ngàn vạn tờ giấy rớt xuống, tràn ngập khắp nơi nơi,
mọi người vừa nhặt lên nhìn một cái, ông trời của ta—!
Đông cung đồ một nữ với hơn mười nam siêu cấp cường hãn!
Mấy bức họa khẩu vị nặng ấy vô cùng chân thật, mọi người đều mặt đỏ tim đập không thôi, nhìn kỹ lại, cảnh tượng trên đó hình như khá là quen thuộc
thì phải?
Mười mấy tên nam nhân ở trên, người người thân thể dơ
bẩn rối bù, thậm chí trên mặt trên người còn mụn nhọt, mà nữ nhân vật
chính thì trắng nõn non mịn xinh đẹp như hoa, dung mạo này······
Trời ạ! Không phải chính là vị “Thiên kim tiểu thư” đang trần truồng dạo phố kia sao!
Đông cung đồ này, nhất định là tả cảnh ái ân đêm qua đây mà!
Bất đồng ở chỗ, Uất Trì Hàm Tranh trong đó rất thanh tỉnh, vô cùng vui
thích mà phối hợp các loại trò chơi khẩu vị nặng, thậm chí còn dùng
miệng lấy lòng bọn họ, tạo thành vô số hình ảnh làm cho người ta sợ
hãi······
“Thật sự là người không thể nhìn tướng mạo, chả ai nghĩ phía dưới lớp lăng la tơ lụa lại là một thể xác dâm đãng lẳng lơ như
vậy!”
“Còn hạ lưu hơn cả đám kỹ nữ thanh lâu!”
“Người như thế sống trên đời quả là tội lỗi, ném chết ả đi!”
“Đúng! Ném chết ả!”
Vừa có người đi đầu, đám đông liền vang lên rất nhiều tiếng phụ họa, mọi
người cùng lấy đồ ăn trong giỏ hoặc trứng gà trên quầy hàng ra, rau hỏng cỏ thối đều không chút khách khí ném hết lên người Uất Trì Hàm Tranh,
miệng còn không ngừng mắng to.
Uất Trì Hàm Tranh không chỗ tránh
né, bị trúng trứng gà vài lần, lửa giận trong lòng bùng nổ, vừa mở mồm
định quát mắng, lại không biết vị thần nhân nào đã quăng ngay một quả
trứng thối vào miệng nàng ta!
Ọe! Mùi trứng thối ghê tởm làm dạ
dày Uất Trì Hàm Tranh kịch liệt khó chịu, lập tức nôn ọe như điên giữa
đường, nôn đến trời đất quay cuồng cả lên.
Cũng bởi vậy, đại bộ
phận này nọ bị quần chúng quăng đều trúng thân thể nàng ta, bộ dáng vốn
đã chật vật không chịu nổi lại càng thêm khó coi, chả kém gì đám khất
cái vừa nãy.
Tình huống nơi này rất nhanh đã truyền khắp kinh thành, Hộ quốc Đại Tướng quân phủ tất nhiên cũng không ngoại lệ.
Vừa xem đông cung đồ khó coi bọn hạ nhân mang về, Tần Nhu lập tức cả kinh đến chết ngất luôn.
Còn Uất Trì Văn Cảnh, ngoại trừ vẻ châm chọc chợt lóe mà qua thì bên ngoài
không có bất cứ phản ứng gì, thậm chí tức giận cũng không, ý tứ cứu
người càng chẳng có.
Phản ứng cứ như thể kẻ gặp chuyện không may kia chỉ là người qua đường A, khiến đám hạ nhân không thể tùy tiện suy đoán.
Tuy là Đại tướng quân không quan tâm tới hai đứa con thứ xuất, thậm chí
việc ông lạnh lùng coi bọn họ như người xa lạ đã là bí mật được công
khai ở kinh thành rồi, nhưng chuyện lớn như vậy xảy ra mà ông vẫn không
thèm để ý, không phải hơi quá chứ?
“San Nhi.”
“Phụ thân.”
Uất Trì Nghiên San tươi cười trong suốt nghênh đón, đưa tay kéo phụ thân tới bên bàn tròn nhỏ, nói: “Phụ thân mời người ngồi.”
Uất Trì
Văn Cảnh từ ái vỗ tay nữ nhi, ngồi xuống uống một ngụm trà do Uyển Quân
dâng, do dự cất lời: “Chuyện của Hàm Tranh, con nghe chưa?”
“Dạ,
vừa mới nghe nói.” Nhắc đến chuyện này, trong lòng Uất Trì Nghiên San
cũng kinh ngạc vạn phần, không biết là người nào có thể ra tay ngoan độc như thế với một nữ nhân.
Tuy nhiên, hiện trạng này của Uất Trì
Hàm Tranh, nàng xin vui vẻ đón nhận, tuy thủ đoạn hơi ngoan độc một
chút, nhưng hợp tâm ý nàng vô cùng!
“Chuyện này là con làm?” Uất
Trì Văn Cảnh cẩn thận hỏi, trong giọng nói chỉ có nghi vấn chứ không hề
trách móc nặng nề hay bất cứ cái gì khác, chỉ thuần túy muốn biết chân
tướng mà thôi.
Uất Trì Nghiên San thành thực lắc lắc đầu: “Không ạ.”
“Cha đã biết.” Uất Trì Văn Cảnh nhẹ nhàng gật gù, hoàn toàn tin tưởng nàng, một tia nghi ngờ dư thừa cũng không có.
Kỳ thật, với ông mà nói, việc này có phải Uất Trì Nghiên San làm hay không cũng chẳng có vấn đề gì, hỏi chỉ vì muốn biết một cái kết quả, tiện cho việc quyết định xử lý như thế nào mà thôi.