Lục Đào đang định lôi Nhân Tế Nhi ra thì đã thấy cô nàng chủ động “Ác nhân cáo trạng trước”.
“Lão gia, nô tỳ có chuyện muốn nói!” Nhân Tế Nhi quỳ gối trước mặt Uất Trì
Văn Cảnh, rối rắm nói: “Vốn nô tỳ sợ phá hỏng thanh danh của ngài cùng
Tướng quân phủ nên còn do dự có nên nói ra bí mật này hay không, nhưng
chuyện tới nước này ······”
Vừa nghe có bí mật, lỗ tai ai nấy đều vội vàng dựng thẳng lên.
Trong mắt lóe ra ám quang, Uất Trì Văn Cảnh trầm giọng: “Có chuyện gì, nói!”
Nhân Tế Nhi hít một hơi thật sâu, nói năng khí phách: “Kỳ thật, Nhị cô nương và Tam công tử không phải cốt nhục của ngài!”
Ầm!
Một luồng sấm sét vang trời đánh thẳng vào đầu óc mọi người!
Tất cả đều có vẻ không dám tin, ánh mắt kinh ngạc mà giật mình đảo qua đảo
lại trên người Uất Trì Hàm Tranh rồi đến Uất Trì Văn Cảnh, quả là càng
xem càng thấy không giống.
“Tiện nhân! Ngươi đang nói bậy bạ gì
đó? Ta chính là con gái của phụ thân, con gái ruột!” Uất Trì Hàm Tranh
dữ tợn quát tháo: “Nói, là ai sai ngươi tới hãm hại ta? Nếu không nói
thật ra, ta sẽ giết đồ tiện nhân nhà ngươi!”
Nói xong, Uất Trì
Hàm Tranh làm bộ chuẩn bị lao lên, cũng may Tần Nhu kịp thời kéo lại,
nếu không thân xác trần truồng dơ bẩn đã bại lộ hết.
“Lão gia, ngài đừng nghe con tiện nhân ấy nói bậy! Tranh nhi và Duẫn nhi thực sự là cốt nhục của ngài mà!”
Cố nén kinh hoảng, Tần Nhu đảo ánh mắt âm lệ ác độc nhìn Nhân Tế Nhi ngầm
có ý cảnh cáo, “Tiểu tiện nhân này, ngày thường ta đối xử đâu tệ, sao
ngươi có thể hãm hại ta cơ chứ? Có gì bất mãn thì nói thẳng là được rồi, cớ gì phải hao tổn tâm trí bày ra những lời dối trá cay độc này!
Mau tỉnh ngộ quay đầu đi, đừng vì xúc động nhất thời mà hại chính mình!”
Nhân Tế Nhi khẽ run rẩy, nhưng không hề để tâm đến uy hiếp cảnh cáo của bà
ta, chỉ cười lạnh: “Nô tỳ nói là thật là giả ra sao, thử một lần sẽ
biết!”
Rồi quay lại cung kính với Uất Trì Văn Cảnh: “Lão gia không tin, có thể lấy máu nghiệm thân để phân biệt thiệt giả.”
Tần Nhu lập tức nóng nảy, “Lão gia, ngài tin tưởng tiện thiếp đi, hai đứa
thật sự là cốt nhục của ngài! Con khốn kia rõ ràng cố ý hãm hại, xin lão gia lập tức xử tử nó đi!”
Nói xong, cũng không đợi Uất Trì Văn
Cảnh mở miệng, Tần Nhu liền vội vàng hô hoán: “Người đâu! Mau tới đây!
Lôi tiện tỳ này xuống xử tử, mau!”
“Di nương có tật giật mình đấy sao? Vội vã đòi diệt khẩu thế à?” Nhân Tế Nhi cười lạnh khinh bỉ.
Cũng ý thức được biểu hiện của bản thân hơi quá mức, đối diện với sự hoài
nghi của mọi người, đáy mắt Tần Nhu không khỏi xẹt qua một chút chột dạ, “Ngươi ······ Ngươi nói bậy! Ta chỉ không muốn để tiện tỳ nhà ngươi phá hoại cảm tình cha con nhà ta mà thôi!”
Cùng lúc đó, Tần Nhu không tự chủ được mà liếc mắt nhìn Lục Đào một cái cầu cứu.
Lục Đào thầm nhíu chặt mày, ánh mắt nhìn Nhân Tế Nhi âm lãnh tàn nhẫn như
lệ quỷ, vừa định mở mồm nói thì bị một thanh âm trong trẻo mà lạnh lùng
chặn lại.
“Di nương không cần tức giận, ta tin di nương tuyệt đối không dám phản bội phụ thân, cũng tin tưởng trên người Nhị muội Tam đệ
đều chảy dòng máu của phụ thân giống ta.”
Không chờ Tần Nhu cao
hứng xong, Uất Trì Nghiên San lại nói tiếp: “Nhưng hôm nay có nhiều quan khách ở đây, ta tin không có nghĩa là người khác cũng tin, vì không để
chư vị bị đứa nô tỳ này lừa dối, ta thấy, chứng minh cho mọi người một
cái kết quả là tốt nhất.
Di nương và muội muội cũng không cần để
tâm, làm thế này chỉ vì chứng minh trong sạch mà thôi, nhất định hai
người sẽ không phản đối đâu nhỉ?”
Hai ba câu nói nhẹ nhàng đã phá hỏng toàn bộ đường lui, nếu cứ phản đối, chính là không đánh đã khai,
cho thấy bản thân có vấn đề.
Nếu đồng ý lấy máu nghiệm thân, kết quả ······
Tần Nhu âm trầm nhìn Uất Trì Nghiên San, lẳng lặng không nói. Uất Trì Hàm
Tranh cười nhạo, nói vẻ vô tư: “Nghiệm thì cứ nghiệm, ta vốn là con gái
của phụ thân, việc gì phải sợ?
Nhưng là, hy vọng sau khi chứng minh xong, ta muốn tự tay xử lý con tiện tỳ kia!”
“Được, không thành vấn đề.” Uất Trì Nghiên San tươi cười đầy mặt, sâu trong đáy mắt lưu chuyển ám quang không muốn người biết.
Uất Trì Văn Cảnh thầm liếc về hướng nữ nhi rồi nói: “Đi chuẩn bị nước trong, lấy máu nghiệm thân!”
“Lão gia ······”
“Câm miệng!” Uất Trì Văn Cảnh không thèm nhìn tới Tần Nhu một cái, lạnh lùng phân phó: “Mau ra ngoài tìm Uất Trì Duẫn về!”
“Phụ thân, ngài tìm con?” Một thân mùi rượu lẫn với son phấn nồng đậm, Uất
Trì Duẫn nghiêng ngả lảo đảo vào, mồ hôi đầm đìa, tựa hồ là chạy về nhà.
“Duẫn nhi? Sao con về làm gì?!” Tần Nhu sợ hãi vô cùng. Sao có thể trùng hợp
đến thế được? Vừa đi tìm thì người đã tự động xuất hiện?
Đầu óc
nổ ầm một tiếng, lúc này, bà chỉ cảm thấy, trên đỉnh đầu giăng đầy bẫy
rập, rải khắp mọi nơi, tẩm đầy chất độc, thậm chí không có một khe hở
đào thoát nào!
Đến tột cùng là ai? Là ai bày ra thiên la địa võng ngoan độc như thế?
Biết rồi, nhất định người đó biết cái bí mật kia rồi, vậy mà còn đẩy Tranh nhi và Đào ca vào cớ sự thiên lý bất dung này!
Độc! Độc lắm! Thủ đoạn thật quá độc!
Uất Trì Duẫn khó hiểu nhìn Tần Nhu, lại nhìn cảnh tượng mị loạn trên giường, nhất thời bị dọa đến ngây người.
Còn chưa kịp lý giải chuyện đã xảy ra, hạ nhân đã bưng mấy bát nước trong đến.
Uất Trì Nghiên San cười khẽ: “Vì kiểm tra độ chân thật của biện pháp này,
ta đến thí nghiệm trước. Phụ thân, mời người nhỏ một giọt máu vào đây
trước ạ.”
Uất Trì Văn Cảnh gật gật đầu, dùng dao nhỏ lướt qua ngón tay, một giọt máu tức khắc rơi vào trong bát.
Sau đó, Uất Trì Nghiên San cũng cắt ngón tay của mình, cũng nhỏ máu vào cái chén ấy.
Dưới mấy chục ánh nhìn chăm chú, hai giọt máu trong bát dần dần tới gần, cuối cùng hòa tan thành một thể.
“Kế tiếp, ta sẽ thử cùng một người không có quan hệ huyết thống.”
Ngay sau đó, Uất Trì Nghiên San lại nhỏ máu vào bát khác, rồi tùy tiện gọi một hạ nhân ra lấy máu tương tự.
Như mọi người sở liệu, hai giọt máu không hề có dấu hiệu hòa vào nhau.
Bởi vậy, có thể thấy được, phương pháp này khá đảm bảo.
“Được rồi, giờ mời Nhị muội Tam đệ tới lấy máu nhỏ vào hai chén kia.”
Uất Trì Duẫn vẫn hoang mang như cũ, nghe Uất Trì Nghiên San nói như vậy,
cậu không hề phản kháng, ngoan ngoãn cầm chủy thủ nàng đưa cho, cắt ngón tay một đường.
“Đừng!” Tần Nhu không nhịn được, kinh hoảng hét lên.
Thấy bà ta kích động, trong lòng mọi người ngày càng hoài nghi hơn nữa.
“Di nương yên tâm đi, ta vừa thử rồi mà, biện pháp này được lắm, không cần
sợ sai sót gì đâu.” Uất Trì Nghiên San an ủi cười nói.
Không biết vì sao, nhìn đến miệng cười xinh đẹp ấy, Tần Nhu luôn cảm thấy lạnh thấu tâm can.