Edit: Tiểu Nguyệt Dương
Phong bế luyện công trong phòng, Uất Trì Nghiên San thay đổi phục trang, vung kiếm trong tay, rõ ràng đang luyện võ, nhưng nhìn dáng người tao nhã phiêu dật kia cứ như nàng chỉ múa một khúc hoa mỹ sáng lạn mà thôi.
Mỗi chiêu mỗi thức, nhất cử nhất động, đều xinh đẹp đến hồn xiêu phách lạc, mang theo lực hấp dẫn trí mạng, tựa như Cửu Thiên huyền nữ hạ phàm trần.
Lại ít có người phát hiện ra, vũ đạo tuyệt mỹ ẩn giấu sát khí mãnh liệt đến thế nào, tuyệt diễm động lòng người như thế, kì thực chính là hồi chuông tử thần vọng từ địa ngục lên.
Có lẽ sẽ có rất nhiều người đến khi chết còn mải mê chìm đắm trong đó, không thể khống chế bản thân.
Đó, đại khái là chỗ tinh túy của “Phượng Vũ Thương Khung”, múa kiếm ra linh hồn, cười nói cùng nhân gian, mà giết người trong vô hình.
Nhìn thì dễ, nhưng muốn chân chính làm ra vậy thì khó như lên trời.
Đến kỳ tài luyện võ như Uất Trì Nghiên San cũng chưa đạt bình cảnh đó.
Thức thứ hai “KimPhượng giương cánh”, nàng đã khổ luyện hơn một tháng, vẫn chỉ có thể vẽ hình mà không chạm đến linh hồn của nó được.
“Vươnghậu.”
Phiêu mắt nhìn người tới, Uất Trì Nghiên San thu kiếm về bằng một đường hoa mỹ, lấy khăn nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán, thản nhiên mở miệng: “Chuyện gì?”
“Vương vừa phái người đến truyền lời, tối nay tổ chức yến hội, thỉnh Vươnghậuchuẩn bị sớm.” Uyển Quân săn sóc đưa ly trà cho mới ngâm cho tiểu thư, trong ngôn ngữ cử chỉ vừa cung kính lại đủ thân cận.
“Yến hội?” Uất Trì Nghiên San nghi hoặc nhíu mày, vô duyên vô cớ, tổ chức yến hội làm gì?
“Nghe nói là dì nhỏ và biểu muội Vương đã trở lại, người ta thích náo nhiệt nên đã cố ý tổ chức yến hội cho hai người.”
Ám quang lóe lên trong mắt, Uất Trì Nghiên San bừng tỉnh đại ngộ.
Thời gian này bận rộn với việc luyện kiếm, nàng còn quên cả hai nhân vật quan trọng ấy.
Mẫu phi Hoàng Phủ Vũ Trạch chết sớm, phụ hoàng cũng không biết là vì duyên cớ nào, từ đó về sau không để ý hắn, thậm chí có thể nói là chán ghét.
Nếu nói là chán ghét, vậy mà lại cố tình phân cho hắn một phần ba thành trì, mở miệng vàng cái đã phong làm Vương một cõi.
Còn nếu làsủng, tại sao năm ấy nhẫn tâm bỏ mặc hắn mới chỉ mười hai tuổi mà không thèm quan tâm? Mà hành động lần này, rõ ràng là đẩy hắn đến nơi đầu sóng ngọn gió.
Biết rõ sẽ có bao nhiêu kẻ âm thầm giương độc thủ tới, muốn đẩy hắn vào chỗ chết, nhưng lão hoàng đế chỉ coi như không hay, mặc cho hắn tự sinh tự diệt.
Năm đó, nếu không nhờ cả nhà dì nhỏ Hoàng Phủ Vũ Trạch, sợ là hắn khó mà thoát khỏi vận rủi, sao còn có thể một Minh Vương khiến người ta vừa nghe đã sợ mất mật như bây giờ?
Vị dì nhỏ này, không chỉ là thân nhân, còn được coi là ân nhân cứu mạng, địa vị người ta thế nào, có thể nghĩ ra.
Hơn nửa năm không gặp mặt, Hoàng Phủ Vũ Trạch dù chán ghét phiền phức cũng muốn tổ chức yến hội náo nhiệt cho bọn họ là bình thường.
Chẳng qua, tin tức bọn họ trở về, không tốt đối với nàng a.
Kiếp trước, hai vị kia chưa gặp nàng đã tìm cách khó xử nhau khắp nơi, nguyên nhân chính là, vị biểu muội thân ái ấy dốc lòng nhào vào trên người Hoàng Phủ Vũ Trạch, mà vị dì nhỏ dục tâm nặng nề, lại trông ngóng ngai vàng Vươnghậu.
Nghĩ là đủ biết, “chướng ngại vật” Uất Trì Nghiên San, sao mà được hưởng sắc mặt hoà nhã chứ?
Khổ nỗi, nàng lại không có thể đối xử như với người ngoài bình thường được. Người khác tát nàng một cái, nàng có thể vả lại mười bàn tay, chưa nói đến thủ đoạn cứng rắn để vĩnh tuyệthậuhoạn nữa.
Nhưng hai người ấy rất có địa vị trong lòng Hoàng Phủ Vũ Trạch, kiếp trước còn được hắn tin tưởng một lòng, nhưng bây giờ thì ······
Uất Trì Nghiên San bất đắc dĩ thở dài, trong ánh mắt lại bất giác quanh quẩn một chút chua sót ưu sầu, nhẹ giọng nói: “Bản cung biết rồi.”
“Còn một chuyện nữa ạ ······”
“Ừ?”
“Lúc nô tỳ vừa tới, phát hiện Lộ Tuyết đang lén lút bên ngoài, nhìn nô tỳ đến thì cuống quít rời đi ······”
Nơi này là phòng luyện công, ngày thường, trừ Uyển Quân và Khởi Lăng ra thì luôn cấm bất luận kẻ nào đến gần. Bộ kiếm pháp “Phượng Vũ Thương Khung” này quá đặc thù, cả Phượng Vũ kiếm nữa, đều không thể bại lộ dễ dàng.
Hàn quang lóe lên, Uất Trì Nghiên San lạnh lùng nói: “Ta biết rồi. Chú ý Lộ Tuyết và Lãnh Sương nhiều hơn, đừng để bọn họ biết những chuyện không thể biết. Mặt khác, phải chú ý xem hai người đó tiếp xúc nhiều với ai, có hành động gì bất thường hay không.”
Giữ hai người đó là tai họa, nhưng hiện tại lại chưa thể trừ bỏ được, nếu không sẽ làm cho Hoàng Phủ Nhiễm Phong sinh nghi. Nhỡ gã lại định áp dụng thủ đoạn gì khác thì mất nhiều hơn được rồi.
Ít nhất thì giờ “nhiệm vụ” còn trong tay, nàng có thể nắm giữ mọi chuyện, nếu không ······
Không có “nếu”! Nàng tuyệt đối không cho phép chuyện này vượt khỏi tầm kiểm soát của mình!
Bất luận kẻ nào cũng không thể làm thương tổn Vũ Trạch nữa, tuyệt đối không không!
“Dạ, nô tỳ đã biết, Vươnghậuxin yên tâm.” Uyển Quân kính cẩn rũ mắt xuống, dấu đi tinh quang lòe lòe nơi đáy mắt.
Tuy cô không rõ nguyên do, thậm chí, ngay cả kia lai lịch hai người cũng không biết, nhưng đại khái cũng đoán được, người bọn họ tận trung không phải là tiểu thư nhà mình, thậm chí còn có khả năng là đang nuôi ý đồ bất chính!
Muốn làm ra việc bất lợi cho tiểu thư? Hừ, có Uyển Quân này ở đây, đừng hòng!
Mặt trời ngả về tây, trong hoàng cung đã có không ít người lục tục đến. Nhìn kỹ thì không khó phát hiện, trong đó có rất nhiều nữ tử thanh xuân, trang điểm xinh đẹp, phong tình đa dạng. Người người đều hưng phấn, chờ mong một cách khác thường.
Ngồi giữa đại điện, ngẫu nhiên cũng xuất hiện một ít thanh niên tài tuấn, mấy vị tiểu mỹ nhân sẽ thẹn thùng cúi đầu, kiều thái dục cự còn nghênh* như vậy, dụ dỗ tâm can phế phối không ít nam tử ở đây phải ngứa ngáy.
(Dục cư còn nghênh: Giả bộ phản kháng bên ngoài, trong lòng thì đã thuận theo)
Nhưng đa số mỹ nhân đều đặt lực chú ý vào nơi khác, ánh mắt bất giác cứ hướng về phía cửa, rõ ràng đang đợi chờ ai đó.
Tuy một đám vẫn cực lực duy trì tư thái tiểu thư khuê các, tận lực ngụy trang dưới lốt hoàn mỹ nhất, nhưng khi đáy mắt liếc nhìn đến chỗ các mỹ nhân khác, đáy mắt đều tràn đầy cảm xúc hoặc ghen tị hoặc so sánh hoặc khiêu khích.
Đặc biệt là ánh mắt hướng về đám tần phi ăn mặc hoa lệ, cao cao tại thượng kia, hâm mộ ghen tị càng trở nên rõ ràng, thậm chí, không ít người âm thầm so sánh mình với người ta, cảm thấy điều kiện bản thân còn hoàn hảo hơn, biểu tình lập tức đắc ý, tràn đầy tin tưởng.
“Vương thượng, Vươnghậugiá lâm!”