Edit: Tiểu Nguyệt Dương
“Đừng nhúc nhích ······” Hô hấp Hoàng Phủ Vũ Trạch hơi dồn dập, trầm giọng nói bên tai nàng, thanh âm khàn khàn pha lẫn dục vọng càng thêm hấp dẫn, mị hoặc.
Uất Trì Nghiên San biết rõ dục vọng người nào đó đã không đến cực hạn, ngoan ngoãn bất động, để hắn ôm vào lòng, khuôn mặt nhỏ vẫn ửng hồng như trước, thêm cho vẻ xinh đẹp vài phần phong tình quyến rũ.
Bàn tay đã dừng vuốt ve giai nhân tùy, Hoàng Phủ Vũ Trạch siết chặt thiên hạ trong lòng, không cho nàng nhìn thấy sắc mặt mình.
“Hai ngày nữa sẽ tới Bàn Nhược Tự cầu phúc, nàng chuẩn bị sớm đi, cô vương còn có việc phải đi Ngự Thư phòng.”
Vào ba mươi cuối năm, đến chùa cầu phúc là truyền thống của Nguyệt Hoa quốc, hàng năm, mỗi gia chủ đều đưa nữ nhân và thê thiếp của mình đi.
Hoàng Phủ Vũ Trạch tuy là Vương, nhưng cũng không ngoại lệ.
Uất Trì Nghiên San gật gật đầu, trong lòng đã bắt đầu liệt kê những thứ cần chuẩn bị, mà không chú ý tới việc Hoàng Phủ Vũ Trạch vội vàng rời đi, càng không nhìn thấy, không biết khi nào, mặt hắn đã tái nhợt như giấy, mồ hôi phủ đầy trán.
Nâng tay xoa lên ngực trái, Hoàng Phủ Vũ Trạch nở nụ cười bất đắc dĩ.
Đau đớn như vậy, hắn vốn đã quen rồi. Hầu như mỗi ngày ôm nàng đều bị, mà càng ngày càng trầm trọng hơn, đến bây giờ, có khi chỉ cần vừa nghĩ đến nàng thì cơn đau lại xuất hiện. Cứ tiếp tục thế này, thật sự không biết hắn còn có thể chống đỡ bao lâu nữa.
Không muốn tra tấn, biện pháp duy nhất là tránh xa, không nhìn thấy nàng, không nghĩ về nàng, không nhớ đến nàng ······
Nhưng mà, hắn không làm được.
Với hắn mà nói, cho dù có thống khổ gấp trăm lần đi nữa, cho dù là đau chết cũng được, mỗi ngày hắn vẫn muốn nhìn thấy nàng, nghĩ về nàng, nhớ đến nàng, ôm nàng vào lòng, hôn lên môi ấy ······
Hai ngày sau
“Đã chuẩn bị tốt rồi chứ? Xuất phát đi.”
Uất Trì Nghiên San gật đầu, theo Hoàng Phủ Vũ Trạch đi ra ngoài.
“Không hay rồi! Trạch ca ca, không hay rồi!” Cùng xuất hiện với thanh âm có chút nức nở, bóng dáng mảnh khảnh của Lâu Thư Nhã nhanh chóng chạy tới trước mặt hai người, hốc mắt đỏ bừng, thần sắc lo lắng.
Hoàng Phủ Vũ Trạch hơi hơi nhíu mày, thản nhiên nói: “Làm sao vậy?”
“Trạch ca ca, mẹ… mẹ bỗng nhiên té xỉu rồi!”
“Sao lại thế? Mời thái y chưa?”
“Đã phái người đi mời rồi , hu hu ······ Trạch ca ca, làm sao bây giờ? Nhã Nhi sợ quá ······” Tay nhỏ trèo lên cánh tay Hoàng Phủ Vũ Trạch, khuôn mặt tái nhợt giàn dụa nước mắt, “Trạch ca ca, huynh bảo mẹ muội có làm sao hay không? Nhỡ mà ······ nhỡ mẹ thật sự bị làm sao, muội ······ muội ······”
Bộ dáng như hoa lê dầm mưa, đáng thương kinh hoàng, đủ để làm cho mọi nam tử nảy sinh ý muốn bảo hộ, hận không thể ôm vào trong lòng mà ôn nhu an ủi, cho một bờ vai để dựa dẫm.
Đáng tiếc ······ Hoàng Phủ Vũ Trạch chưa bao giờ là một nam nhân bình thường cả.
Cau mày rút tay về, sâu trong đáy mắt dâng lên sự chán ghét, nhưng không khó để nhìn ra, hắn cũng lo lắng cho vị muội muội duy nhất của mẫu phi nhà mình.
Lúc này, Uất Trì Nghiên San đứng bên bèn hiểu ý cất lời: “Vương, hay là ngài đi tới chỗ dì nhỏ trước đi, nô tì dẫn mọi người đi Bàn Nhược Tự là tốt rồi.”
Hoàng Phủ Vũ Trạch thoáng trầm ngâm một lúc rồi gật đầu: “Được, vậy mọi người cứ xuất phát đi, cô vương qua bên kia đã, chút nữa sẽ cưỡi ngựa tới sau.”
Nghĩ nghĩ, Hoàng Phủ Vũ Trạch lại lo lắng nói thêm: “Nàng cẩn thận một chút, dẫn nhiều thị vệ theo.”
Uất Trì Nghiên San khẽ nở nụ cười đángyêu, “Ngài cũng vậy, trên đường cẩn thận.”
Hai người dây dưa quanh quẩn, thản nhiên ôn nhu, làm cho Lâu Thư Nhã đứng một bên mà ghen tị đỏ mắt, âm độc nhìn Uất Trì Nghiên San, nụ cười vụt xuất hiện trên khóe miệng rồi biến mất.
“Trạch ca ca, chúng ta mau đi đi, muội sợ mẹ sẽ ······”
Nói xong, đang định ôm lấy cánh tay hắn, lại bị Hoàng Phủ Vũ Trạch nhanh lẹ tránh ra. Hắn không thèm liếc mắt nhìn nàng ta một cái, cất bước đi về phía tẩm cung của Lam Hương Như.
Lâu Thư Nhã biến sắc, oán hận cắn chặt răng, nhìn bóng dáng cao lớn thon dài trước mặt, đáy mắt âm u bắt đầu tính toán.
Không biết nghĩ ra cái gì, nàng ta lại hưng phấn nở nụ cười quỷ quyệt, nhấc váy sam đuổi theo Hoàng Phủ Vũ Trạch, miệng vẫn không ngừng thân thiết gọi “Trạch ca ca”.
Phía sau, Uất Trì Nghiên San lạnh lùng nhếch môi, lãnh liệt như băng.
“Đi thôi.”
“Dạ.”
“Đại hoàng tẩu.” Hoàng Phủ Nhiễm Trần đương mặc một lớp áo choàng lông cừu thật dày, đứng nhìn Uất Trì Nghiên San tới gần, khuôn mặt tuấn tú vốn tái nhợt lập tức nở rộ nụ cười trong suốt mà sáng lạn, rồi lại lập tức nghi hoặc nhíu mày, “Đại hoàng huynh đâu?”
“Dì nhỏ bỗng nhiên té xỉu, Đại hoàng huynh được Nhã Nhi biểu muội mời đi mất rồi. Chốc nữa mới cưỡi ngựa đuổi theo.”
Hoàng Phủ Nhiễm Trần không nghi ngờ gì, chỉ thản nhiên gật đầu: “Chúng ta xuất phát trước đi, canh giờ không còn sớm nữa.”
“Ừ.” Uất Trì Nghiên San ôn hòa cười như trước, phiêu mắt về phía đám oanh oanh yến yến chung quanh, thản nhiên nói một câu “Lên xe”, rồi vòng qua Hoàng Phủ Nhiễm Trần, bước lên long liễn.
Nhưng mà, sắc mặt Hoàng Phủ Nhiễm Trần bỗng chốc thay đổi, nghi hoặc nhìn Uất Trì Nghiên San, trong đáy mắt tràn ngập sự khó hiểu, còn phảng phất chút cổ quái.
“Xuất phát!”
*******************************
Sơn đạo nhỏ yên tĩnh, năm trăm cấm vệ quân bảo hộ mấy cỗ xe ngựa xa hoa ở giữa, chỉnh tề tiến về phía trước theo đúng kỷ luật. Vị thống lĩnh thì lúc nào cũng cảnh giác, chú ý động tĩnh chung quanh.
Bỗng nhiên!
Vệ Vận nhăn mặt, “Ngừng!”
Cấm vệ quân đã qua huấn luyện nghiêm chỉnh lập tức dừng bước, ăn ý hiểu được, ắt có nguy hiểm!
Nghĩ vậy, tất cả mọi người nâng cao tinh thần, tay cầm binh khí, đề cao cảnh giác, chú ý mọi động tĩnh gió thổi cỏ lay chung quanh.
Tiếng động rất nhỏ vang lên, một đám hắc y nhân bịt mặt bỗng vọt tới từ bốn phương tám hướng!