Túng Sủng – Ngạo Thế Cuồng Phi

Nụ hôn cuồng vọng rơi vào môi anh đào của nàng, dường như dã thú ôm hôn, hắn chưa bao giờ nếm thử, lại vào thời khắc này mất đi khống chế bản thân. Đối mặt thân nhân phản bội, hắn lạnh lùng xoay người, sau đó hung hăng đánh trả, đối mặt ám sát đêm khuya, huyết hoa tràn ngập, hắn như trước ngạo nghễ.

Thế nhưng, khi nàng xoay người chạy vào biển lửa, thân ảnh kiều nhỏ kia đột nhiên tiêu thất trước mắt. Trong biển lửa tìm không được thân ảnh của nàng, hắn dần bất an!

Cho dù bị Hiên Viên Uyên hôn, nàng vẫn bắt được cổ áo của hắn, thổ lộ một câu: “Xin lỗi.”

Ôm thân ảnh nho nhỏ vào lòng, đôi mắt đen kịt của Hiên Viên Uyên thế nhưng rơi xuống một giọt nước mắt. Đối mặt phản bội, đối mặt ám sát đêm khuya, hắn như trước ngạo nghễ đáp lại từng cái.

Nhưng khi thấy nàng nhảy vào ngọn lửa, thân ảnh màu trắng ở trong hỏa diễm dường như sắp cháy rụi đi đôi cánh, hắn thậm chí cảm giác được tim mình ngừng đập.

Chỉ có hiện tại ôm thật chặt nàng, hôn bờ môi này, tim như đập lại lần hai, hắn rốt cuộc minh bạch, hắn thực sự thích nàng. Thích tiểu nha đầu cao chưa đến vai mình, thích vẻ quật cường, thích tính cách tùy hứng, thích nàng gọi mình hồ ly hồ ly một cách vô phép.

Thậm chí sợ mất đi nàng, nước mắt trong suốt tí tách rơi trên mặt đất, nha đầu này không biết khi nào đã chiếm đoạt tim của hắn.

Trầm mặc, mấy giọt nước mắt rơi vào cổ, trong nháy mắt Tri Nhã giống như điện giật ngơ ngẩn, hắn khóc?


Nam tử tà mị, đẫm máu tanh, nàng biết hắn cuồng vọng, hắn đối với nàng rất tốt, nàng không phải không biết, nhưng chẳng bao giờ nghĩ tới hắn cư nhiên vì mình rơi lệ.

“Có đau không?” Bàn tay to ấm nóng của Hiên Viên Uyên mơn trớn cổ tay bị cắt của nàng, đau lòng trong mắt khó có thể che lấp.

Có đau không? Tri Nhã nao nao, cho tới bây giờ cũng chưa ai hỏi qua vấn đề như vậy, đệ nhất giới sát thủ, tại sao lại để ý đau đớn.

Lông mày không tự chủ nhăn lại, loại cảm giác xa lạ, lại cảm thấy thoải mái này.

Tri Nhã ngửa đầu, hai mắt nhìn chăm chú vào Hiên Viên Uyên, mặt tà mị lộ ra đau khổ, nhè nhẹ nhập vào mắt nàng.

“Ngươi thích ta?” Nàng không phải đứa ngốc, hắn tốt, hắn quan tâm, nàng nhìn ra, mà nàng chỉ là không muốn thừa nhận.

Đôi mắt đẹp của Hiên Viên Uyên tràn đầy thâm trầm, tay nóng ấm vuốt cổ tay Tri Nhã nhiều lần. Mặt hiện lên một tia thiết huyết, miệng chậm rãi lên tiếng “Ta thích nàng. Cho nên, từ hôm nay trở đi không người nào có thể thương tổn nàng, ta sẽ là chỗ dựa vững chắc của nàng! Ta, bảo bọc nàng!”

Lời nói trầm trầm, mang theo kiên quyết, hắn cũng không hiểu nhu tình là gì, thế nhưng nam tử cương nghị này lại nói ra như vậy.

Ta, bảo bọc nàng! Một câu nói bình thản, Tri Nhã ngửa đầu nhìn hắn. Hắn thậm chí cũng không nói thích thế nào, nhưng vẫn hứa hẹn.

Đúng, dù nàng dễ dàng giết chết một mạng người, thế nhưng người có mạnh cách mấy, cũng khát vọng ấm áp, quan tâm!

Mà nam tử trước mắt, dưới đôi mắt nóng cháy giấu giếm lãnh khốc và tiêu điều, nhưng không cách nào che lấp hắn kiên định, chấp nhất, nghiêm túc.

“Thế nhưng nàng phải ở bên cạnh ta!” Hiên Viên Uyên nhẹ nhàng buông tay ra, bá đạo trong mắt tới cực điểm, hắn mong muốn, nhất định sẽ được!

Phía sau truyền đến tiếng bước chân dồn dập, cũng không biết là người của Phù Trần, hay thị vệ Hồ phủ.

Tri Nhã cứ như vậy nhìn chăm chú vào Hiên Viên Uyên, không nhúc nhích. Nam tử kiên định đang ở trước mắt. Đột nhiên nàng cúi đầu bật cười, dường như đóa hoa nỡ rộ vô cùng mỹ lệ, nàng ngẩng đầu nhìn Hiên Viên Uyên, quả quyết: “Tốt, vậy ta cho phép ngươi.”


Ta cho phép ngươi - một câu nói mang theo non nớt nhưng lạnh lùng, lại vô cùng bá đạo.

Hiên Viên Uyên ngạc nhiên, hắn đột nhiên giang hai cánh tay, ôm lấy nha đầu ương ngạnh.

Trong bóng tối hai tròng mắt đen phụt ra ánh sáng tím đậm, chốc lát hóa thành một mảnh yên tĩnh.

***

Nhưng lúc này hoàng cung, thâm viện. Lại tràn ngập bầu không khí quạnh quẽ.

“Phanh - “

Hiên Viên Hạo Minh một chưởng đánh nát cái bàn. Mắt nổi lên tia máu, đưa tay chỉ thị vệ: “Ngươi nói cái gì, Hiên Viên không ở vương phủ!” Ánh mắt biến đỏ như máu, hắn vừa đạt được hiệp nghị, diệt Hiên Viên Uyên, chợt nghe nước Sở phát sinh ám chiến, quả nhiên, đánh giá thấp hắn ta, Thất phổ đồ cư nhiên không thể thương tổn đến hắn.

“Hoàng thượng bớt giận, tin tức vừa mới truyền đến, có thể không chính xác.” Thị vệ quỳ trên mặt đất, thân thể thậm chí bởi vì sợ mà lạnh run.

Gân cốt trên tay Hiên Viên Hạo Minh căn ra, đầu óc lại đang suy tính. Nếu Hiên Viên Uyên ra vương phủ, vậy nếu như chuyện phát sinh thì thế nào đây?


Mặt nho nhã thậm chí có vài phần lạnh lùng. Hiên Viên Hạo Minh vung tay lên quát: “Bùi công công ở đâu?”

“Có nô tài.” Bùi công công nịnh nọt đi lên.

“Truyền ám lệnh của trẫm ra, âm thầm 'chiếu cố tốt' Ly Vương cho trẫm!” Hiên Viên Hạo Minh đùa bỡn nhẫn trên đầu ngón tay, trong mắt sát khí ngập tràn.

Bùi công công đón nhận ánh mắt của Hiên Viên Hạo Minh, “Ý hoàng thượng là...” tay xẹt qua cổ, trên mặt cười gian.

Hiên Viên Hạo Minh liếm môi một cái. Hoàng thúc, không phải ta muốn giết ngươi, mà là sự tồn tại của ngươi chính là uy hiếp. Ánh mắt của hắn lướt qua thị vệ còn đang run lẩy bẩy kia, chán ghét. Phế vật!

“Cút - “

Sát khí tràn ngập, người ở bên trong lại không hiểu.

Thị vệ cúi đầu đi ra nên không ai phát hiện ra đôi mắt loé sáng. Y lặng yên chạy đến một góc không người, duỗi ống tay áo, bồ câu đưa tin trong tay áo bay đi hướng Lạc Thành.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận