Túng Sủng Nhất Thiên Kim Hoàng Hậu

Thiên Thanh Hoàng cùng Hiên Viên Tuyệt trở lại Tây Hạ, khúc mắc nhiều năm đã được gỡ bỏ, nên đây là lúc Thiên Thanh Hoàng thấy vui nhất, gần như mỗi ngày đều ở cùng Hiên Viên Tuyệt, không ai ngoài bọn họ biết tình cảm giữa hai người lúc này đã tới mức nào.

Nói về Hoa Úc một chút, hắn thực bi ai với bộ dáng hồ ly của mình, nếu không phải Thiên Thanh Hoàng dùng sức mạnh kéo hắn về, thì hắn vĩnh viễn chỉ làm một con hồ ly! Cho nên mỗi lần nhìn Thiên Thanh Hoàng và Hiên Viên Tuyệt ân ái, hắn đều mang vẻ mặt ai oán.

Ngự thư phòng:

Một nam tử đường nét rõ ràng và thâm thúy, giống như bức tượng điêu khắc Hy Lạp, đôi mắt u ám, cuồng dã lại tà mị, lộ ra sự vô tình; hắn tùy ý ngồi phía trước Long án nhưng vẫn toát ra vương khí uy chấn thiên hạ, chỉ cần liếc mắt một cái cũng làm người ta thấy áp bách. Đây là phu quân của nàng, Thiên Thanh Hoàng lặng lẽ nhìn Hiên Viên Tuyệt đang thương nghị, trong ánh mắt không hề che giấu sự ngưỡng mộ và tự hào, nam nhân tuyệt thế này là của nàng.

Hiên Viên Tuyệt đang nghiêm mặt trao đổi quốc sự, cảm giác được Thiên Thanh Hoàng đang nhìn chăm chú, bỗng quay đầu lại, đôi mắt lạnh như băng phút chốc như dòng nước suối ấm áp.

“Hoàng Thượng! Thần giữ vững quan điểm muốn Đông Hán cắt mười thành bồi thường, nếu không Tây Hạ tiếp tục tấn công Đông Hán, chắc chắn Chung tướng quân và Hàn Tướng quân cũng đồng ý!” Diệp Tuế Hàn kiên định nói.

“Hoàng Thượng! Thần đồng ý với Diệp Thừa tướng!” Chung Hách và Hàn Vân Phi lập tức tỏ thái độ, không thể bỏ qua dễ dàng được.

“Hoàng Thượng! Thần vẫn cảm thấy không nên để quan hệ giữa hai nước quá căng thẳng!” Lý Lương không đồng ý: “Hai quốc giao hảo quý ở sự chân thành, nếu Đông Hán đã muốn bỏ hoàng kim và năm thành bồi thường thì cũng đã tỏ rõ ý giải hòa, chúng ta đâu cần lấy thế bức người!”

“Hoàng Thượng! Nếu lúc này không bàn tốt, sau này hai quốc lại giao chiến, thì không biết hao tài tốn của bao nhiêu!” Một bên, Hộ bộ thượng thư cũng nói.

“Không thể nói như vậy được, lúc trước Đông Hán tấn công Tây Hạ chúng ta, trong hai tháng liên tiếp hạ năm thành, giết vô số binh lính Tây Hạ, làm cho con dân Tây Hạ chúng ta không có nhà để về, đấy mới là lấy thế bức người! Giờ chúng ta chỉ đòi bồi thường thôi, nếu Đông Hán nói cho bao nhiêu chúng ta lấy bấy nhiêu thì chẳng khác gì Tây Hạ chúng ta dễ bắt nạt?” Diệp Tuế Hàn sắc mặt lãnh đạm nói.

Lý Lương bị nói cũng mặt mày xanh mét, Diệp Tuế Hàn bắt đầu đem chuyện chiến sự ra để nói khiến hắn không phản bác được.

Hiên Viên Tuyệt nghe ý kiến hai bên, không nói gì, cuối cùng ôn nhu nhìn Thiên Thanh Hoàng: “Hoàng hậu thấy thế nào?”

Thiên Thanh Hoàng nhàm chán nghịch móng tay, ngay cả ánh mắt cũng không nâng lên: “Cái này cũng phải nói sao?”

“Thỉnh hoàng hậu nương nương chỉ giáo!” Diệp Tuế Hàn nhìn Thiên Thanh Hoàng, ban đầu người này khiến hắn hận nghiến răng, nhưng giờ lại vô cùng kính nể và sùng bái nàng.

Thiên Thanh Hoàng ngẩng mặt, thản nhiên nhìn bọn họ, cuối cùng nhìn Hiên Viên Tuyệt: “Vốn dĩ bản cung muốn đem Đông Hán nhập vào bản đồ Tây Hạ, nhưng lại không muốn đánh vỡ thế chân tứ quốc hòa bình khiến thiên hạ sớm đại loạn, cho nên không nói, bây giờ đã có cơ hội rồi, chẳng lẽ các ngươi còn ngại chưa đủ cớ?”

“…” Lời Thiên Thanh Hoàng nói khiến mọi người im bặt, nàng mới là người có dã tâm lớn nhất a!

“Theo ý hoàng hậu đi, mười thành, không đồng ý thì phát binh, lập tức!” Nếu hoàng hậu đại nhân đã lên tiếng, Hiên Viên Tuyệt cũng không nói hai lời.

“Cẩn tuân thánh dụ!” Hiên Viên Tuyệt cũng đã nói, bọn họ còn phản bác cái gì? Ở đây ai cũng hiểu chỉ cần hoàng hậu nương nương mở miệng, thì đó là thánh chỉ.

Bọn họ còn đang thương thảo thêm, thì An công công tới bên cạnh Thiên Thanh Hoàng nhẹ giọng nói: “Nương nương, sứ thần Đông Hán – Thiên Thanh Thần muốn gặp người!”

“Muốn gặp ta?” Thiên Thanh Hoàng nhíu mày, cũng không ngoài ý muốn, gật đầu với Hiên Viên Tuyệt rồi đứng dậy đi ra ngoài.

“Hoàng hậu nương nương!” Nhìn thấy Thiên Thanh Hoàng đi tới, Thiên Thanh Thần lập tức đứng dậy hành lễ, lễ nghi rất chu toàn.

Thiên Thanh Hoàng nâng tay: “Ngồi đi!”

Đợi Thiên Thanh Hoàng ngồi xuống, Thiên Thanh Thần mới ngồi xuống đối diện, nhìn khuôn mặt nàng hồi lâu mới mở miệng: “Ngươi thật sự là Thiên Thanh Hoàng sao?”

Thiên Thanh Hoàng cười khẽ: “Đang nghi ngờ ta thay đổi một người khác à?”

“Không!” Thiên Thanh Thần lắc đầu: “Mỗi lần nghe ngươi mở miệng nói chuyện và thần thái ta cũng biết ngươi là Thiên Thanh Hoàng, nhưng vẫn có chút không tin được! Dù sao lúc trước ngươi ở trong mắt chúng ta là như vậy …”

“Bình thường? Nhỏ bé? Hay là hèn mọn?” Thiên Thanh Hoàng nâng mắt: “Những lời này ta không muốn nghe, ngươi có chuyện gì thì nói đi!”

Thiên Thanh Thần do dự thật lâu: “Thanh Tuyết thật sự do ngươi giết sao? Còn có đại ca, nhị ca và Thanh Uyển?”

“Nữ nhân kia nói với ngươi?”

“Đúng!” Thiên Thanh Thần gật đầu: “Hai tháng trước nàng đã qua đời, trước khi chết đã gọi chúng ta vào nói chuyện này, nhưng ta không tin!”

“Đó là chuyện của ngươi!” Giọng Thiên Thanh Hoàng nghiêm túc: “Ta làm ta nhận, ta có nguyên tắc của ta, chỉ cần không chạm vào giới hạn của ta thì ta sẽ để cho một con đường sống, còn không… Đây cũng là lý do vì sao ta giết bọn họ, lại dễ dàng tha thứ cho ngươi, Thiên Thanh Tuyết và Thiên Thanh Liên vốn ta không muốn giết, nhưng chính các nàng đã lãng phí cơ hội cuối cùng, hi vọng ngươi đừng đi theo bước đường kia, dù sao giờ ta không muốn giết người!”

“Ngươi…” Thiên Thanh Thần khiếp sợ vô cùng, nhưng cuối cùng vẫn lựa chọn im lặng, ngẫm lại rồi dời sang chủ đề khác: “Hôm nay ta đến là muốn nhờ ngươi khuyên nhủ Hoàng Thượng một chút; lúc ta đến Hoàng Thượng chỉ cho ta giao ra năm thành trì, nếu không thương lượng được thì chỉ sợ Thiên gia phải chịu khổ!”

Nghe vậy, Thiên Thanh Hoàng cười lạnh: “Bản cung chỉ là một nữ nhân hậu cung, nào có quyền can thiệp tới quốc gia đại sự, chuyện này ngươi vẫn nên nói với Hoàng Thượng và Diệp Tuế Hàn thì hơn!”

“Rõ ràng ngươi có thể bước lên long ỷ Tây Hạ, quản đại sự Tây Hạ, vì sao lại không muốn giúp ta một tay? Thiên gia bị Hoàng Thượng chèn ép, nếu không phải địa vị của Ngũ hoàng tử đột nhiên tăng lên thì chỉ sợ Thiên gia đã sớm sụp đổ!” Thiên Thanh Thần kích động đứng lên, lúc hắn nghe chuyện Thiên Thanh Hoàng chưởng quản quốc sự của Tây Hạ đã rất khiếp sợ nhưng cũng mừng thầm, chỉ cần Thiên Thanh Hoàng đồng ý giúp hắn thì mọi chuyện đều thành, đến lúc đó Thiên Gia lại có thể ngẩng cao đầu trong triều, nhưng bây giờ Thiên Thanh Hoàng lại lãnh đạm như vậy.

“Thiên gia và bản cung có quan hệ gì đâu?” Thiên Thanh Hoàng trào phúng cười: “Cho dù bản cung có chưởng quản quốc sự Tây Hạ thì cũng vì cớ gì phải giúp Đông Hán? Bản cung ngồi là ngồi trên long ỷ Tây Hạ, ở dưới bầu trời Tây Hạ, liên quan gì tới Đông Hán? Về phần Thiên gia, từ lúc bản cung bước ra khỏi cửa đã không còn can hệ gì nữa, nếu ngươi không muốn Thiên gia sớm bị giệt môn thì đừng nhắc tới hai chữ này trước mặt ta!”

“Ngươi tuyệt tình như vậy sao?” Thiên Thanh Thần bị Thiên Thanh Hoàng nói tới khiếp sợ: “Cho dù chúng ta có lỗi với ngươi, nhưng chung quy ngươi vẫn là người của Thiên gia, ngươi thật sự quyết tuyệt như vậy à?”

Thiên Thanh Hoàng nâng mắt, lãnh đạm nói: “Bản cung chưa bao giờ nói mình là người của Thiên gia!”

“Ngươi… Được lắm… Tốt lắm…” Thiên Thanh Thần bị Thiên Thanh Hoàng nói tới mức không ra lời, cố gắng lắm mới làm mình ổn định cảm xúc, ánh mắt thâm trầm nhìn Thiên Thanh Hoàng: “Ngươi muốn trả thù sao? Nhưng ngươi đã giết nhiều người Thiên Gia như vậy chẳng lẽ còn chưa đủ? Muốn Thiên gia chết hết mới vui sao?”

Thiên Thanh Hoàng không cho là đúng: “Đừng quên lúc trước ngươi đối xử với bản cung như thế nào, bản cung đã quá nhân từ rồi, giờ còn muốn bản cung ra tay giúp đỡ sao? Ta không đức độ như vậy!”

“Ngươi… Ta…” Lúc này đây, Thiên Thanh Thần hoàn toàn không biết nói cái gì, lúc trước hắn đối xử với Thiên Thanh Hoàng như thế nào hắn đương nhiên rõ ràng, nếu biết có ngày mình phải tới nhờ vả nàng, có đánh chết hắn cũng không làm như vậy, nhưng trên đời này làm gì có nếu như.

“Đi thôi!” Thiên Thanh Hoàng đứng dậy, không hề nhìn Thiên Thanh Thần, mang theo Hoan Hỷ và Hoan Lạc cùng rời đi.

“Hắn thật đáng giận, dám nói chuyện Thiên gia với tiểu thư!” Hoan Hỷ căm giận nói, hận không thể đánh hai quyền.

“Tiểu thư có vì hắn mà tức giận không?” Hoan Lạc cẩn thận nhìn Thiên Thanh Hoàng, sợ Thiên Thanh Hoàng tâm tình không tốt.

“Không!” Thiên Thanh Hoàng lắc đầu cười khẽ: “Hắn còn chưa đủ tư cách làm cho ta tức giận!”

“Đúng vậy.” Hoan Hỷ lập tức phụ họa: “Tiểu thư không thèm so đo với người như vậy!”

Thiên Thanh Hoàng nhướn môi, không thảo luận với Hoan Hỷ; ba người còn chưa đi đến ngự thư phòng, đã thấy Diệp Tuế Hàn đi tới, nhìn thấy Thiên Thanh Hoàng, Diệp Tuế Hàn hơi sửng sốt, lập tức quỳ một gối xuống hành lễ: “Thần Diệp Tuế Hàn tham kiến hoàng hậu nương nương!”

“Đứng lên đi!” Thiên Thanh Hoàng nhìn hắn: “Xong rồi à?”

“Vâng!” Diệp Tuế Hàn đứng dậy gật đầu, nhìn Thiên Thanh Hoàng, rối rắm hồi lâu, rốt cục có chút không được tự nhiên mở miệng: “Thần muốn cảm ơn hoàng hậu nương nương!”

Thiên Thanh Hoàng nhíu mày: “Hả?” Thật ra Thiên Thanh Hoàng muốn nói, không phải lúc trước ngươi hận ta tới nỗi nghiến răng nghiến lợi sao?

Nhớ tới mình lúc trước, Diệp Tuế Hàn cũng có chút ngượng ngùng, đỏ mặt: “Khổ tâm của hoàng hậu thần không hiểu nên đã trách lầm nương nương, thỉnh nương nương thứ tội!” Tuy lúc trước chuyện gì Thiên Thanh Hoàng vứt vào người hắn, khiến hắn bận tối mắt tối mũi, nhưng cũng khiến hắn nắm vững triều chính chỉ trong một thời gian ngắn, ngồi vững trên vị trí Thừa tướng. Nàng ép buộc hắn, cũng giúp hắn.

“Quên đi! Bản cung còn sợ ngươi vẫn hận đấy!” Thiên Thanh Hoàng tức giận nói, nhưng Hoan Hỷ lại ‘khanh khách’ cười: “Tiểu thư! Tiểu thư nói chuẩn thật đấy, Diệp Thừa tướng thật sự sẽ cảm kích người!”

Thiên Thanh Hoàng xoa khuôn mặt bánh bao của nàng: “Tiểu thư ta gạt ngươi bao giờ chưa?”

“Chưa từng! Ôi, đau!” Hoan Hỷ ôm mặt kêu ai ái.

“Hừ!” Trừng phạt cũng đủ rồi, Thiên Thanh Hoàng thu tay lại: “Lần này tha cho ngươi, lần sau thì đừng trách ta!”

Hoan Hỷ xoa xoa hai má sưng đỏ, đáng thương hề hề trốn ra phía sau: “Ta nhớ rồi!” Không nhớ thì chết chắc!

Diệp Tuế Hàn nhìn chủ tớ trước mắt đùa giỡn cũng không xen vào, cũng không cảm thấy hoàng hậu một nước làm vậy có cái gì không ổn, nàng vẫn là hoàng hậu hắn sùng bái nhất.

“Tiểu thư nàng vẫn luôn như vậy, nàng nói được thì sẽ làm được, hơn nữa nàng làm chuyện gì cũng có lý do của nàng!” Hoan Lạc cười nhẹ nói.

Diệp Tuế Hàn nhìn người hắn mới gặp không lâu này, đồng ý gật đầu: “Đúng vậy! May mắn ta đã hiểu!”

“Tiểu thư nhìn người rất chuẩn, hơn nữa chọn lựa rất hà khắc, ngươi đã thông qua rồi đấy!” Hoan Lạc vẫn không rời mắt khỏi Thiên Thanh Hoàng nói.

“Vậy sao?” Diệp Tuế Hàn tinh tế đánh giá Hoan Lạc, tuy rằng nàng rất giống Hoan Hỷ, nhưng tính cách của hai người lại khác biệt nhau, liếc mắt một cái là phân biệt được.

“Đi theo tiểu thư như vậy, đúng là rất may mắn!” Diệp Tuế Hàn khẽ cười nói.

“Ừm!” Hoan Lạc gật đầu, cuối cùng cũng nhìn Diệp Tuế Hàn: “Diệp Thừa tướng vĩnh viễn không hiểu nổi tình cảm của chúng ta với tiểu thư đâu, chỉ hận không thể dâng sinh mệnh cho nàng, vì nàng mà sống, coi nàng là tín ngưỡng, là thần!”

“Vậy sao?” Diệp Tuế Hàn nhìn ánh mắt sáng ngời của Hoan Lạc, đây là lần đầu tiên hắn thấy nàng toát ra thần thái như vậy, giống như đã tìm thấy ánh bình minh, trong lòng hơi rung động, nhưng nhanh chóng bị hắn đè nén: “Nếu ngươi không ngại thì trực tiếp gọi ta là Tuế Hàn đi, xưng hô Diệp Thừa tướng trang trọng quá!”

“Được!” Hoan Lạc rất rộng rãi đáp ứng, nhìn thấy Hoan Hỷ và Thiên Thanh Hoàng vừa đùa giỡn vừa đi xa, vội cáo từ với Diệp Tuế Hàn: “Ta đi trước, cáo từ!”

Mãi cho tới khi Hoan Lạc đi xa, Diệp Tuế Hàn mới quay đầu nhìn bóng dáng nàng, đây là lần đầu tiên hắn gặp một tỳ nữ đặc biệt như thế, nói nàng là tỳ nữ, nhưng nàng không hèn mọn, cung kính với Thiên Thanh Hoàng, không bằng nói là thủ hộ và kính yêu; tuy rằng Hoan Hỷ có rất nhiều điểm giống nàng, nhưng cũng bất đồng rất nhiều. Nàng văn tĩnh, ổn trọng, thông minh, tự nhiên lại hào phóng, xử lý sự tình rất ổn thỏa, khiến người ta không thể không kính trọng vài phần.

Trở lại Tê Phượng Cung, Thiên Thanh Hoàng đang ngồi cùng Hoan Hỷ, thấy Hoan Lạc đi vào thì cười như tiểu miêu tinh quái, đương nhiên biểu tình này hoàn toàn là của một mình Hoan Hỷ, Thiên Thanh Hoàng chỉ cười tới mức bí ẩn, cười đến mức không rõ hàm xúc.

“Tiểu thư! Biểu tình này của hai người là sao thế?” Nhìn bọn họ gian xảo như vậy, Hoan Lạc thấy thật mờ mịt.

Hoan Hỷ ‘hừ hừ’ hai tiếng, khoanh tay, giả bộ phụng phịu: “Thẳng thắn sẽ được khoan hồng, kháng cự sẽ bị nghiêm trị, ngươi còn không mau báo cáo chi tiết!”

Hoan Lạc cho nàng một ánh mắt xem thường: “Nhàm chán!”

“Nào có?” Thấy Hoan Lạc muốn tránh, Hoan Hỷ đang muốn bát quái đương nhiên không cam lòng, kéo Thiên Thanh Hoàng làm đồng minh: “Tiểu thư, người nói đi, Hoan Lạc muốn dấu giếm kìa!”

“Tiểu thư!” Thấy Hoan Hỷ như vậy, Hoan Lạc vô cùng bất đắc dĩ, sao nàng lại có muội muội như thế này a?

Thiên Thanh Hoàng không lưu tình chút nào niết mặt Hoan Hỷ: “Ngươi ít bát quái chút đi! Sao hôm nay Hiên Viên Địch của ngươi không tới nhìn ngươi?”

“Hắn bị cô gia sung quân, giờ còn không biết ở góc nào gặm sách đâu!” Hoan Hỷ đáp, nói xong mới phát hiện không đúng, căm tức nhìn Thiên Thanh Hoàng: “Tiểu thư, cái gì là Hiên Viên Địch của ta?”

Thiên Thanh Hoàng nhíu mày: “Ta thấy ngươi cũng đâu có phản đối, còn tưởng ngươi đã thừa nhận nha! Sao? Giờ muốn chối?”

“Tiểu thư!” Hoan Hỷ hơi đỏ mặt, xoay người sang chỗ khác, thở phì phì nói: “Tiểu thư hư hư, ta không thèm để ý tới người!”

“Ha ha!” Tâm tình của Thiên Thanh Hoàng rất tốt, đột nhiên nhớ tới một cái tên: “Khâu Tạp đâu rồi? Sao mấy nay không thấy?”

“Nó đang hưởng thụ ở chỗ Hiên Viên Địch ấy!” Hoan Hỷ tức giận nói, nói xong lập tức lại quay mặt đi, bày ra tư tế không thèm để ý ai cả. Thiên Thanh Hoàng kéo Hoan Hỷ qua, buồn cười nhìn nàng: “Ta có làm gì đâu, sao cơn tức của ngươi lớn như vậy?”

Hoan Hỷ ủy khuất nhăn mặt nhíu mày, nhưng không nói lời nào, thoạt nhìn thật sự rất ủy khuất.

Thiên Thanh Hoàng bất đắc dĩ, xoa mặt nàng: “Nếu thích thì theo đuổi đi, ta hi vọng ta hạnh phúc, các ngươi cũng sẽ hạnh phúc; Hiên Viên Địch đã dần dần thay đổi rồi, một ngày nào đó sẽ trở thành một vương gia đủ tư cách, cũng đủ tư cách làm một trượng phu!”

“Tiểu thư…” Hoan Hỷ không thuận theo ôm tay Thiên Thanh Hoàng, khó có khi bày bộ dáng tiểu nữ nhi yêu kiều.

“Học ở đâu mà biết thẹn thùng rồi?” Thiên Thanh Hoàng cười khẽ: “Thích một người không sai, cũng không có ai cười ngươi, hạnh phúc của mình thì phải nắm chắc!”

“Nhưng ta luyến tiếc tiểu thư a!” Hoan Hỷ cũng không che giấu băn khoăn trong lòng, đáng thương hề hề nhìn Thiên Thanh Hoàng.

“Ngươi ngốc quá.” Thiên Thanh Hoàng vỗ ót nàng một cái: “Chẳng lẽ gả cho Hiên Viên Địch rồi sẽ không gặp được ta sao? Cũng đâu có đem ngươi đi hòa thân!”

“A!” Hoan Hỷ hậu tri hậu giác gật đầu, nói xong lại cảm thấy không đúng, nhưng suy nghĩ nửa ngày cũng không không nghĩ ra, rốt cục lúc nàng sắp từ bỏ không nghĩ nữa, thì trong đầu linh quang chợt lóe, kinh hãi nhìn Thiên Thanh Hoàng: “Không đúng a! Tiểu thư, ta nói nói muốn gả cho Hiên Viên Địch lúc nào?”

Hoan Lạc yên lặng lắc đầu, vì muội muội ngu ngốc này mà bi ai thay…

Thiên Thanh Hoàng nhíu mày: “Thì ra ngươi không muốn gả cho hắn, vậy để ta đổi người khác!”

“Không cần!” Hoan Hỷ kinh hãi, Hoan Lạc đang muốn lắc đầu cảm khái thì rốt cục nàng cũng thông minh một lần: “Tiểu thư, ta không muốn gả đi!”

“Thối bánh bao phải lập gia đình à? Sao ta lại không biết?” Hiên Viên Địch đột nhiên từ đâu chui ra, khiến Hoan Hỷ kinh hãi nhảy vào lòng Thiên Thanh Hoàng, oa oa ấm ức.

Hiên Viên Địch mặc một thân chính bào của vương gia đi tới, cười nhẹ: “Hoàng tẩu!”

Thiên Thanh Hoàng nhìn Hiên Viên Địch, lại nhìn con đà điểu trong lòng, khóe miệng cười cười ý vị: “Hiên Viên Địch, nếu ta gả Hoan Hỷ cho ngươi, ngươi có lấy không?”

“Hả?” Hiên Viên Địch hơi sửng sốt, không nghĩ tới Thiên Thanh Hoàng đột nhiên hỏi cái này, có điều hắn chưa trả lời, Hoan Hỷ đã từ trong lòng Thiên Thanh Hoàng nhảy ra, phi tới chỗ Hiên Viên Địch: “Tiểu thư đang nói đùa với ngươi đó!” Sau đó trực tiếp quẳng Hiên Viên Địch ra ngoài cửa, ‘loảng xoảng’ một trận rồi đóng sầm cửa lại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui