Túng Sủng Nhất Thiên Kim Hoàng Hậu

Không chọn triền miên hay rõ ràng khúc, mà là chọn nhất thủ ‘Tương Giang Thủy’, thanh thấu khúc mục, không thể không nói là Thiên Thanh Liên này vẫn còn đầu óc. Tiếng đàn dễ nghe vang vọng toàn bộ nội điện, người biết cầm lộ ra vẻ mặt thưởng thức, nhìn ra được Thiên Thanh Liên là người thực sự có tài chứ không phải một cái gối thêu hoa.

Cuối cùng một vĩ âm lạc hạ, nhìn vẻ mặt mọi người còn chưa hết biểu tình, Thiên Thanh Liên hơi có chút kiêu ngạo, nàng ta muốn cho tất cả biết, Thiên gia không chỉ có Thiên Thanh Tuyết mới là tài nữ, nàng ta ~ Thiên Thanh Liên cũng không kém. Nhưng khi ánh mắt dừng khuôn mặt Hiên Viên Tuyệt không dao động, thì vẫn là có chút bi thương, chẳng lẽ hắn không thích?

Không để Thiên Thanh Liên nghĩ nhiều, Hoàng Hậu đã mở miệng: “Cầm kỳ của Ngũ tiểu thư quả nhiên xuất chúng, bất quá Văn Thiên kỹ thuật nhảy cũng nhất tuyệt, không bằng để Văn Thiên thể hiện một chút.”

Nói xong, vẻ mặt từ ái nhìn về phía Văn Thiên: “Thiên nhi ngươi còn không mau đi chuẩn bị, nhìn xem kỹ thuật nhảy của ngươi có lọt được vào mắt xanh của Hạ Hoàng không.”

“Ách… Nhi thần đi chuẩn bị!” Tư Đồ Văn Thiên đỏ mặt lui ra, lúc gần đi còn nhịn không được trộm ngắm Hiên Viên Tuyệt một cái.

“Còn không mau đi!” Hoàng hậu thấy nàng cười nói, làm sao còn khí thế bức nhân vừa rồi, mà Thiên Thanh Hoàng cũng bị bà ta quên mất ở ngõ ngách nào đó, hiện tại chỉ quan tâm làm sao để nữ nhi nắm chặt được nam nhân trước mắt này.

Tư Đồ Văn Thiên rời đi, Tư Đồ Vãn Nguyệt cũng không nhàn rỗi, đứng dậy đối Hiên Viên Tuyệt thi lễ, so với bộ dáng ngượng ngùng ban nãy thì hiện tại hiển nhiên bình tĩnh hơn nhiều: “Vãn Nguyệt bất tài, chỉ thích vẽ tranh, nhưng cũng muốn ở trước mắt Hạ Hoàng biểu diễn một chút.”

Người phía dưới nhanh chóng đem tới dụng cụ vẽ tranh, Tư Đồ Vãn Nguyệt vươn ra bàn tay trắng nõn, ngòi bút chấm mực liền bắt đầu vẽ. Tay cầm bút ổn mà không trầm, hạ bút thanh thiển thủy chung, rất có thần thái vẽ tranh.

Có lẽ là đã tìm được cảm hứng, cho nên tốc độ hạ bút càng lúc càng nhanh, chỉ cần vài nét bút liền phác thảo xong, rất nhanh mọi người liền đoán ra bức họa kia là vẽ cái gì. Và nghiễm nhiên chính là hình ảnh Hiên Viên Tuyệt vừa mới đi vào trong nháy mắt.


Tuy rằng chỉ là vẽ đại khái, nhưng lại đem Hiên Viên Tuyệt một thân quyến cuồng khí phách lộ ra vài phần.

Ngay tại lúc Tư Đồ Vãn Nguyệt chuẩn bị vẽ mặt Hiên Viên Tuyệt, thì liền thấy hắn đứng dậy đi đến phía nàng ta, làm tay Tư Đồ Vãn Nguyệt run lên, thiếu chút nữa hủy mất một bức họa.

Cảm giác được Hiên Viên Tuyệt càng ngày càng gần, Tư Đồ Vãn Nguyệt đột nhiên cảm thấy toàn thân không còn năng động, chỉ có thể nhìn hắn một bước một bước đi đến chỗ mình, trái tim tựa hồ sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.

Khuôn mặt Hiên Viên Tuyệt không chút thay đổi nhìn bút trong tay Tư Đồ Vãn Nguyệt, sau đó vung tay đánh rơi cây bút lên bức họa. Một bức tranh êm đẹp như vậy cứ thế bị hủy…

Tư Đồ Vãn Nguyệt cuối cùng từ trong si mê hồi phục lại, lăng lăng nhìn Hiên Viên Tuyệt gần trong gang tấc, con ngươi đau xót: “Vì sao…”

Hiên Viên Tuyệt hướng chỗ ngồi đi đến, đầu không quay lại: “Trẫm không vui!”

Ba chữ, nhưng bá đạo mười phần, cũng đủ làm cho người ta không thể phản bác. Hắn là quân vương một quốc gia, chưa được hắn chấp thuận đã vẽ hắn, chính là tội lớn. Mà kết quả của Tư Đồ Vãn Nguyệt đã định!

“Thực xin lỗi! Thỉnh Hạ Hoàng thứ tội…” Tư Đồ Vãn Nguyệt cường trang trấn định xin lỗi, chính là thân thể cũng không khống chế được mà run run, nước mắt tràn ra khỏi hốc mắt, thoạt nhìn rất đáng thương, chỉ tiếc là Hiên Viên Tuyệt không phải người thương hương tiếc ngọc.

Loảng xoảng một tiếng, bàn vẽ đột nhiên vỡ thành mấy khối, mà bức vẽ Hiên Viên Tuyệt kia lần này thực sự bị hủy.


“Ô ô…” Tư Đồ Vãn Nguyệt rốt cuộc nhịn không được khóc lên, tuy rằng thanh âm rất nhỏ, nhưng là mọi người đều nghe rõ.

“Công chúa!” Một thanh âm ôn nhu đột nhiên vang lên, Thiên Thanh Tuyết vẻ mặt đau lòng đi lên đỡ lấy Tư Đồ Vãn Nguyệt: “Công chúa chớ thương tâm, hiện tại trước mặt văn võ cả triều, ngươi cũng không nên để mất thể diện của một công chúa.”

“Ân!” Tư Đồ Vãn Nguyệt rầu rĩ lên tiếng, nhờ Thiên Thanh Tuyết giúp đỡ đi xuống, mà Thiên Thanh Tuyết cũng bởi vì một chút này mà đạt được hảo cảm của mọi người, đương nhiên không bao gồm Thiên Thanh Hoàng cùng Hiên Viên Tuyệt, về phần ba người kia thì Thiên Thanh Hoàng không biết.

Đem Tư Đồ Vãn Nguyệt giao cho cung nữ, Thiên Thanh Tuyết liền trở về yến hội, bất quá lại thẳng tắp đứng dưới điện, đối Tư Đồ Thanh cùng Hiên Viên Tuyệt thi lễ, trên mặt ôn nhu mang theo một chút kiên định, nhìn Hiên Viên Tuyệt nói: “Công chúa chỉ là vì tình mới mạo phạm Hạ Hoàng, thỉnh Hạ Hoàng thứ lỗi. Công chúa cùng Thanh Tuyết là tỷ muội tốt, cho nên Thanh Tuyết tuy bất tài, nhưng cũng muốn thay công chúa vẽ hoàn một bức họa, thỉnh Hoàng Thượng ân chuẩn!”

Một phen hợp tình hợp lý, ôn nhu biểu tình cùng kiên định ánh mắt, ai nhìn cũng đều cảm động.

“Bản cung chuẩn!” Tư Đồ Thanh còn chưa nói, hoàng hậu đã mở miệng, biểu hiện của Thiên Thanh Tuyết làm cho bà ta thực vừa lòng.

“Tạ hoàng hậu nương nương!” Thiên Thanh Tuyết không vì đạt được phê chuẩn mà vui sướng, vẫn như trước một bộ vinh sủng không sợ, thoạt nhìn so với hai công chúa kia còn phong cách quý phái hơn.

“Thực giả tạo!” Đột nhiên, bên người truyền đến một thanh âm lạnh băng, làm cho Thiên Thanh Hoàng nhịn không được quay đầu, người nói chuyện chính là thiếu niên vẫn ngồi bên người nàng, chỉ thấy khóe môi hắn không biết từ khi nào nhướn lên, trong mắt tràn đầy khinh thường.


“A!” Thiên Thanh Hoàng đột nhiên vui vẻ, phải biết rằng với bộ dáng cùng vẻ mặt của Thiên Thanh Tuyết, mười nam nhân thì đến chín đều không chống lại được, cho dù không bị dụ hoặc thì cũng không đến mức có thần sắc chán ghét này! Thiếu niên này quả nhiên là một đóa kỳ ba. Lập tức, Thiên Thanh Hoàng đối với hắn có thêm vài phần hảo cảm.

“Tên?”

“A?” Thiếu niên sửng sốt, lập tức phản ứng, khốc khốc phun ra hai chữ: “Lãnh Nguyệt!”

Thiên Thanh Hoàng nhìn khuôn mặt Lãnh Nguyệt đỏ ửng, vừa định trêu ghẹo hắn, lại phát hiện một ánh mẳt lạnh lùng chằm chằm nhìn mình, quay đầu lại phát hiện Hiên Viên Tuyệt dường như không có việc gì quay đầu đi; ánh mắt lạnh như băng kia có ý tứ gì? ( Là ảnh ghen chứ sao ạ =)))

“Oa!” Không biết là ai phát ra một tiếng cảm thán, kéo lại ánh mắt Thiên Thanh Hoàng, trong lúc đó trên đài cao, cổ tay Thiên Thanh Tuyết đang linh hoạt chuyển động, hạ bút như thần, rất nhanh một bức họa khí phách liền xuất hiện.

Nàng ta vẽ không phải người, mà là triều dương mới lên, một tuấn mã màu đen đối với ánh sáng mặt trời giơ lên móng trước, ánh mặt trời chiếu lên thân mã, phủ một vầng sáng màu vàng, khí phách mà thần thánh!

Họa vẽ Hiên Viên Tuyệt quyến cuồng khí phách, cũng họa ra hắn khí thế bất phàm, tuy rằng mọi người đều biết nàng ta lấy mã ẩn người. Hơn nữa căn cứ vào ý tứ nàng ta vẽ, cũng làm nổi bật câu nói vì Tư Đồ Vãn Nguyệt mà vẽ tiếp, một chút cũng không tranh đoạt chi tâm.

“Không hổ là Đệ nhất tài nữ, tranh này thật sự sinh động a!” Tư Đồ Dực vẫn trầm mặc đột nhiên xuất thần tán dương, chính là ý tứ trong ánh mắt cũng không chỉ đơn giản như vậy.

“Đúng vậy! Họa quả thực đẹp.”

“Ân! Không sai!”


Tiếng khen ngợi liên tiếp vang lên, Thiên Thanh Tuyết nhìn như danh lợi song thu.

“Hừ!” Thiên Thanh Liên bất mãn hừ thanh, cái gì cũng do Thiên Thanh Tuyết chiếm hết.

Thiên Thanh Tuyết đối với Hiên Viên Tuyệt thướt tha thi lễ: “Thanh Tuyết bêu xấu!” Rồi lập tức lui ra, không chút nào lưu luyến, thậm chí cũng không từng liếc mắt một cái.

“Dối trá!” Bên người lại phát ra một câu, Thiên Thanh Hoàng thực bình tĩnh, cầm lấy bầu rượu rót một ly, mới phát hiện rượu của mình đã uống hết. Ánh mắt liền dừng ở bầu rượu trước mặt Lãnh Nguyệt vẫn chưa từng động qua, thân thủ vươn qua mượn lại, cũng không cảm thấy ngượng ngùng đổ một ly.

Nhìn Thiên Thanh Hoàng cái dạng này, Lãnh Nguyệt nhịn không được nhíu mày: “Ngươi uống nhiều rượu như vậy làm gì?”

Trước mặt nàng đã có hai bầu rượu không, vậy mà cư nhiên còn uống?

Thiên Thanh Hoàng nghiêng đầu một cái, hai tròng mắt tử thanh như nước, khuôn mặt trắng nõn ngay cả một tia ửng đỏ cũng không có, chỉ có cặp môi bị rượu liếm qua, phiếm nhuận sáng bóng.

“Uống rượu với ta mà nói cũng giống như uống nước, dù sao đang nhàm chán, coi như giết thời gian.”

Lãnh Nguyệt nhướn môi: Còn có lý do như vậy?

Ngay tại lúc hai người nói chuyện, Tư Đồ Văn Thiên đã đổi xong y phục, bước lên bục diễn…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận