Túng Sủng Nhất Thiên Kim Hoàng Hậu

“Đi thôi!” Hiên Viên Tuyệt mặc quần áo, hai người nhìn nhau, ăn ý đi tới một huyệt động, hướng về phía trước là sơn cốc, nhưng hai mặt đều là vách đá cao đen, muốn từ nơi này đi ra còn khó hơn lên trời.

Sơn động khô ráo không có bất cứ thứ gì, hai người cùng đi trong sơn động trống trải, tuy không có đèn, nhưng cũng không gây trở ngại cho bọn họ.

Cuối thông đạo là một cửa đá, Hiên Viên Tuyệt dùng nội lực nhẹ nhàng đẩy ra, ngay khi cửa mở trong nháy mắt, ngàn vạn kiếm vũ đập vào mặt mà đến, hai người đồng thời lùi bước, nhưng thông đạo trống trải thẳng tắp căn bản không có chỗ tránh.

Hai người nhìn nhau, trong nháy mắt thấy ở nhau ý tứ đồng đều, Thiên Thanh Hoàng rút chủy thủ, mà Hiên Viên Tuyệt cũng rút đoản kiếm bên hông, mũi chân điểm lên, lấy tốc độ nhanh hơn tên bắn lao về phía kiếm vũ.

Càng ngày càng nhiều kiếm vũ bị hai người đánh rớt, thẳng đến khi xếp thành một núi nhỏ! ”Đi!” Hiên Viên Tuyệt vừa nói, hai người lại cùng đi về phía trước, Thiên Thanh Hoàng vươn tay bắt một mũi kiếm, dùng nội lực vung trở về, trực tiếp va vào một cơ quan, thanh âm vỡ vụn lập tức vang lên, vũ tiễn rốt cục cũng ngừng lại.

“Ha ha!” Thiên Thanh Hoàng nhìn Hiên Viên Tuyệt, Hiên Viên Tuyệt cũng nhìn Thiên Thanh Hoàng, hai người vẫn hoàn hảo như ban đầu, cũng thêm xác định về nơi bọn họ tìm đến!

Đi qua vũ tiễn, là một ô vuông trăm mét vuông, cao thấp phải trái, tứ phía trên tường đều từ vô số ô vuông tạo thành, nếu bước sai sẽ bị nhốt trong các cơ quan, nhưng những thứ này không phải là vấn đề với hai người.

Thiên Thanh Hoàng điểm mũi chân, cả người biến mất tại chỗ, xuất hiện ở phía đối diện. Hiên Viên Tuyệt cũng không kém cỏi, khi Thiên Thanh Hoàng vừa đến nơi, hắn cũng xuất hiện ở đối diện, Thiên Thanh Hoàng biết võ công của hắn rất cao nên cũng không hỏi, xoay người đi tiếp.

Thiên Thanh Hoàng vừa mới bước được hai bước đã cảm nhận được hơi thở nặng nề âm u cùng một loại mùi ghê tởm, càng đến gần càng khó chịu, Thiên Thanh Hoàng không biết bên trong có gì, nhưng nàng có thể khẳng định bên trong nhất định có thứ nàng ghét nhất, rắn! Bởi vì mùi rắn rất đặc biệt, chỉ cần ngửi cũng có thể đoán được.

Không dấu vết lui về sau hai bước để Hiên Viên Tuyệt đi trước, Hiên Viên Tuyệt nhìn điệu bộ của nàng chỉ sủng nịch cười, tự nhiên bảo vệ nàng phía sau.

Chuyển qua một hành lang khác, đập vào mắt một màn thiếu chút nữa khiến Thiên Thanh Hoàng nôn ra, phía trước có khoảng ba trăm lỗ  huyệt nhỏ, nhưng  toàn bộ huyệt động đều có vô số rắn, đỏ, hồng, xanh, trắng, đen… lớn lớn nhỏ nhỏ, ước chừng cũng đến một ngàn con, huyệt động cao hơn hai mươi mễ, tứ phía cao thấp đều có động lớn động nhỏ, thật hiển nhiên mùi vừa nãy là từ đây bay ra, bởi vì ngay khi Thiên Thanh Hoàng nhìn lại, nàng liền thấy rất nhiều con khác cũng đang đi ra, nhất thời nổi lên một thân da gà, thực dọa người nha!

“Hoàng Nhi! Nàng xem chỗ đó!” Hiên Viên Tuyệt chỉ vào một chỗ trống không giữa đàn rắn. Thiên Thanh Hoàng theo tay hắn nhìn qua, trong huyệt động rắn dày đặt, nhưng có một chỗ trống khoảng hai ba mễ không có một con rắn nào, so sánh với hiện tại thì vô cùng kỳ lạ.

Đúng lúc này, Thiên Thanh Hoàng cùng Hiên Viên Tuyệt đồng thời cảm giác được một cỗ hơi thở nguy hiểm. Rất nhanh sau đó, bọn họ liền biết cảm giác này từ đâu mà đến, bởi vì ngay tại một cái động lớn không xa phía trên, một đầu rắn vàng rực ló ra, thân rắn cũng nhanh chóng xuất hiện ngoài cửa động, xoay xung quanh vài cái rồi chiếm cứ vị trí trống ban nãy.

Thân rắn khoảng bảy tám thước, toàn thân lóng lánh vảy, đầu rắn hơi bẹt, ngoài ra còn có thể thấy hai lồi sừng nhọn!

“Thì ra là một con rắn sắp hóa rồng!” Thiên Thanh Hoàng sợ hãi than, đây là lần đầu tiên nàng được nhìn thấy tình cảnh này, trước kia chỉ nghe nói qua mà không ngờ có thể tận mắt thấy.

“Nàng nhìn trước bụng nó xem!” Hiên Viên Tuyệt sắc mặt cũng ngưng trọng, chỉ vào bụng rắn.

Thiên Thanh Hoàng nhìn kỹ đi, phát hiện trên bụng rắn đã thấy hai lồi móng vuốt mờ mờ: “Xem ra đã đến hậu kỳ hóa rồng!”

Rắn hóa rồng, đầu tiên là dài sừng, sau đó là chân, sau lại mới là vảy vàng, cuối cùng là cơ thể hóa rồng. Rắn hóa rồng là nghịch thiên, bởi vì sau khi rắn hóa rồng không chỉ thay đổi hình thể mà huyết mạch cũng thay đổi, giống như Hỏa Hồ hóa thành Hỏa Mị. Bên trong một chủng tộc, huyết mạch tuyệt đối có thể chấn áp, nhưng khi có một chủng tộc thay đổi huyết mạch cao quý hơn thì nó sẽ được lên trời, tuy không bằng Hỏa Mị cùng Nghiệt Long hủy Thiên Diệt Địa, nhưng đối với rắn hóa rồng mà nói, tuyệt đối có thể bắt nó hôi phi yên diệt.

Rồng, là sự tồn tại tuyệt đối thần thánh, đại diện cho cường đại cùng cao quý, Thiên Thanh Hoàng không biết rồng có bộ dáng thế nào, nhưng nàng biết khi bán long xà kia phát hiện ra bọn họ, nàng tuyệt đối sẽ không đánh lại.

Nhưng, suy nghĩ cùng sự thật vẫn luôn khác nhau, ngay khi bọn họ đánh giá con rắn kia thì nó cũng thấy bọn họ, nhưng không lập tức công kích mà chỉ mở to mắt nhìn, sau đó nghiêng đầu như suy nghĩ cái gì đó. Thiên Thanh Hoàng nhìn mà muốn cười, sao nàng lại bỗng thấy con rắn này có chút đáng yêu a?

Đột nhiên, con rắn kia trườn người tới gần, Thiên Thanh Hoàng theo bản năng muốn ra tay nhưng lại bị Hiên Viên Tuyệt cầm chặt: “Hoàng Nhi đừng lộn xộn! Nó sẽ không làm hại chúng ta!”

Quả nhiên, con rắn kia vươn đầu lưỡi về phía trước hai người, không dùng tay mà dùng đầu lưỡi phun hơi như tra tìm cái gì đó.

“Hoàng Nhi! Con rắn này được coi là linh vật, hơn nữa ở đại lục cũng được xem là sự tồn tại hy hữu, bình thường nơi có linh vật bảo vệ đều có bảo vật tuyệt thế. Nàng nói xem con rắn này bảo vệ cái gì?” Hiên Viên Tuyệt đột nhiên quay đầu hỏi, không để ý đến động tác của con rắn kia.

Mắt thấy lưỡi rắn đã đến trước mặt, Thiên Thanh Hoàng cố gắng nhịn xuống cảm giác muốn một đao chặt đứt nó cho vào nồi, quay đầu nhìn Hiên Viên Tuyệt: “Bên trong Nam hoang ta không biết còn bảo vật tuyệt thế gì, nhưng không biết đây có thể là Thánh Thủy không?”

“Ta cũng không biết, nhưng cũng có thể chúng ta đã đến nơi!”

Con rắn không để ý đến hai người nói chuyện, chỉ chăm chú như muốn xác nhận thứ gì đó, rồi sau thân rắn đột nhiên biến hóa, thân rắn phóng lớn khoảng hai mươi thước, toàn bộ huyệt động bị nó chiếm phân nửa, mấy con rắn nhỏ nhanh chóng chạy tán loạn bỏ trốn.

Con rắn lớn gấp hai mươi lần không chỉ đầu rắn bay về phía Thiên Thanh Hoàng mà còn nghiêng đầu cuốn hai người lên phía trên đỉnh đầu. Thiên Thanh Hoàng thề nếu không phải bị Hiên Viên Tuyệt ôm chặt, nàng khẳng định sẽ đánh một chưởng lên con rắn này. Nó dám dùng đầu cuốn nàng!

Hiên Viên Tuyệt buồn cười nhìn Thiên Thanh Hoàng thối mặt: “Nhịn một chút sẽ qua!”

Thiên Thanh Hoàng liếc trắng mắt không nói lời nào! Mà con rắn đã bắt đầu động đậy, nó vươn đuôi đập mạnh vào mặt tường, vách tường lập tức ầm ầm sập xuống lộ ra một cái động lớn, những con rắn không kịp thoát đi liền bị đá đè.

Thân rắn bay về phía trước, cảnh sắc nhanh chóng thay đổi, không biết nơi này rốt cuộc là nơi nào, bốn phương thông suốt, rất trống trải.

Đột nhiên, Thiên Thanh Hoàng cảm giác được không khí bỗng nóng lên, một cửa động nhanh chóng xuất hiện, toàn bộ không gian trở nên đỏ bừng, ánh vào mi mắt bọn họ là một biển lửa lớn.

Biển lửa đầy trời như muốn thiêu đốt tất cả, nhưng trên đỉnh lại như có thứ gì đó đang áp chế, cho nên tuy lửa tàn sát bừa bãi, nhưng không thiêu hủy hết tất cả.

“Tê tê…” Con rắn phía dưới phun hơi, cúi thấp đầu để hai người đi xuống, cái đuôi nhẹ đẩy lưng Thiên Thanh Hoàng như muốn nàng đi về phía trước.

Lúc này, Thiên Thanh Hoàng không để ý đến nó, bởi vì nàng có thể cảm giác rõ ràng trong biển lửa kia như có cái gì đó đang triệu hồi nàng, nhất là những điểm bạch quang trôi nổi bên trên lại đem đến cho nàng cảm giác muốn gần gũi; hơn nữa một màn trước mắt này cũng rất quen thuộc…

“Hoàng Nhi!” Thấy Thiên Thanh Hoàng từng bước đi về phía biển lửa, Hiên Viên Tuyệt muốn giữ chặt nàng.

Thiên Thanh Hoàng quay đầu, ánh mắt bình tĩnh nhìn hắn: “Ta có lý do phải đi!”

Hiên Viên Tuyệt mím môi, hắn bỗng nhớ hỏa diễm lần trước Thiên Thanh Hoàng phóng về phía Tranh Hành, tuy rằng nhỏ, nhưng lại có uy lực khôn cùng: “Nhưng rất nguy hiểm!”

“Không!” Thiên Thanh Hoàng nhìn hỏa diễm hừng hực, hai mắt sáng lên: “Ta cảm thấy nó sẽ không làm ta bị thương!”

“Ta đi cùng nàng!” Hiên Viên Tuyệt nắm tay Thiên Thanh Hoàng, không cho nàng cự tuyệt.

Thiên Thanh Hoàng do dự một chút, nhưng ánh mắt của Hiên Viên Tuyệt lại khiến nàng không thể từ chối: “Được!”

Hai người cùng nhau bước vào biển lửa, dưới chân một mảnh nóng rực, ngay cả hô hấp cũng trở nên khó khăn, Thiên Thanh Hoàng như không có cảm giác, nhưng trán Hiên Viên Tuyệt lại đầm đìa mồ hôi.

Đột nhiên, Thiên Thanh Hoàng dừng chân, Hiên Viên Tuyệt chưa kịp phản ứng thì đã bị một chưởng đánh bay ra ngoài, không phải vì điều gì khác, mà bởi vì dưới chân nàng và hắn đã bị cháy sạch.

“Hoàng Nhi!” Hiên Viên Tuyệt kinh hoảng, hắn không ngờ Hoàng Nhi sẽ đẩy hắn ra, hắn sao có thể để nàng một mình đi mạo hiểm?

“Chờ ta!” Thiên Thanh Hoàng cười nhẹ với hắn, sau đó xoay người kích động đi vào giữa biển lửa, Hiên Viên Tuyệt nhìn một màn này, trái tim như bị xé rách.

“A!” Vừa mới vào giữa vòng lửa đã có thể cảm giác hỏa diễm kia còn lợi hại hơn bên ngoài, quần áo trên người đã bị thiêu hủy, cơ thể vẫn không bị tổn thương, nhưng linh hồn lại bị hỏa diễm đốt nóng đau đớn, cuối cùng nhịn không được kêu ra một tiếng.

Trung tâm hỏa diễm có một vệt lửa thâm sắc, Thiên Thanh Hoàng tuy thống khổ, nhưng nàng vẫn từng bước đi về phía vệt lửa đó. Ý thức ở nói cho nàng biết, đó mới là thứ nàng cần!

Đau! Đâu chỉ là tê tâm liệt phế? Linh hồn không ngừng bị đốt cháy, choáng váng nhưng không thể chết!

“A!” Thiên Thanh Hoàng cắn chặt khớp hàm, rốt cuộc là đau đến thế nào cũng chỉ có nàng biết. Thiên Thanh Hoàng chậm rãi vươn tay, hiện tại toàn thân nàng đã cứng ngắc, chỉ động một ngón tay mà như róc xương xẻ thịt.

Rốt cục, tay nàng cũng chạm vào được vệt sáng kia. Vừa bị tiếp xúc, hỏa diễm đang yên lặng bỗng bừng lên hưng phấn như tìm được thân nhân, nhanh chóng bao phủ lấy cơ thể nàng, sau đó tập chung vào đan điền, nàng rốt cục cũng đau đớn ngã xuống, nhịn không được cao giọng kêu: “A…”

“Hoàng Nhi!” Nghe tiếng nàng hét thảm, Hiên Viên Tuyệt không thể tiếp tục nhịn, bất chấp vết thương trên người vọt vào. Chưa tới gần Thiên Thanh Hoàng, hắn đã bị hỏa diễm đốt cháy, nhưng hắn vẫn kiên trì muốn ôm Thiên Thanh Hoàng, người nàng vô cùng nóng, so với hỏa diễm còn nóng hơn.

Hiên Viên Tuyệt cắn răng ôm chặt Thiên Thanh Hoàng, hôn lên mặt nàng một cái: “Hoàng Nhi… Hoàng Nhi…”

Hiên Viên Tuyệt rốt cuộc không chịu nổi nữa mà ngã xuống, nhưng lại vẫn ôm chặt Thiên Thanh Hoàng, không chịu buông tay; đúng lúc này, một hư ảnh lớn bông xuất hiện ở miệng vết thương, bán long xà ở xa thấy hư ảnh kia lập tức sợ hãi vội vàng nằm úp sấp, bởi vì cái kia hư ảnh là một đầu rồng; đừng nói nó hiện tại chưa hóa rồng, mà cho dù nó hóa rồng cũng không bằng một đầu ngón tay của hư ảnh, bởi vì cái hư ảnh kia là…

Thân thể khổng lồ bao trùm vảy xanh, lân giác, thân rắn, đuôi cá, cửu trảo, đây chính là rồng nghịch thiên trong truyền thuyết, Nghiệt Long!

Thanh ảnh chợt lóe hóa thành một nam tử tuấn mỹ, khuôn mặt giống hệt Hiên Viên Tuyệt,nhưng khi đi đến bên cạnh hai người, hắn lại không để ý tới người có bộ dáng giống mình, mà chỉ nhăn mày đau lòng nhìn Thiên Thanh Hoàng.

Vầng sáng trên tay hiện lên đem thần lực chuyển vào cơ thể Thiên Thanh Hoàng giúp nàng dễ chịu một chút. Thấy Thiên Thanh Hoàng hơi dãn lông mày hắn mới câu môi: “Mười vạn năm không gặp, Hoàng Nhi của ta!”

Nam tử bỗng nhìn thấy chút hồng quang đang ngủ say trong chỗ sâu nhất ở linh hồn Thiên Thanh Hoàng, nhất thời tức giận lan tràn: “Sao người lạu chạy vào cơ thể Hoàng Nhi ngủ?”

Hỏa mị đang ngủ say như có cảm ứng chậm rãi mở mắt, nhìn thấy nam tử liền sửng sốt, lập tức hiện ra hàn quang, không còn bộ dáng đáng yêu đơn thuần ở trước mặt Thiên Thanh Hoàng: “Long Vực, ngươi không chết?”

“Không ngờ ngươi còn trí nhớ, nhưng giờ ngươi quá yếu. Thật đáng khinh thường!” Long Vực hừ lạnh, không cho hỏa mị cơ hội nói chuyện, vung tay khiến nó lại ngủ say.

“Hoàng Nhi!” Long Vực yêu say đắm nhìn Thiên Thanh Hoàng, ánh mắt tự nhiên có thể thấy diện mục chân thực của nàng: “Hoàng Nhi! Hoàng Nhi ngốc của ta, ngươi bị lừa rồi có biết không!”

Thở dài một hơi, Long Vực không nói thêm nữa, đem Thiên Thanh Hoàng cùng Hiên Viên Tuyệt chuyển ra vị trí ban đầu, nhìn sâu Thiên Thanh Hoàng một cái, sau đó hóa thành thanh quang nhập vào Hiên Viên Tuyệt.

Hiên Viên Tuyệt trong hôn mê run lên, tiếp theo liền thấy nơi bị thương được vảy xanh bao trùm, đợi vảy xanh biến mất, tất cả lại như ban đầu. Một màn này không ai nhìn thấy, ngoại trừ bán long xà bị dọa thảm… Khi Hiên Viên Tuyệt tỉnh lại, thấy miệng vết thương đã tốt hơn nhưng lại cũng không rối rắm nhiều, thứ hắn để ý là Hoàng Nhi của hắn giờ không mặc quần áo… Nếu là trước đây, thấy cảnh tượng như vậy sẽ làm hắn nhộn nhạo, nhưng con rắn kia lại đang nhìn chằm chằm cơ thể nàng! Đen mặt ôm lấy Thiên Thanh Hoàng, hắn lạnh lùng nhìn con rắn: “Nếu nghe được thì nhanh đi tìm một bộ quần áo đến đây, còn nếu không nghe được thì ta sẽ lột da ngươi làm quần áo cho nàng!”

Bán long xà run lên, không hề nghi ngờ Hiên Viên Tuyệt, vì cái mạng nhỏ của mình chỉ có thể nghe lời! Thân hình cực đại biến nhỏ một chút, ngoan ngoãn chạy đi tìm quần áo.

Rất nhanh nó liền đi vào một cửa động, tìm ra hai bộ quần áo dùng kim tuyến thêu đồ án phiền phức ngoan ngoãn đặt trước mặt Hiên Viên Tuyệt, sau đó nhanh chóng xoay người lùi về trong động như rất sợ Hiên Viên Tuyệt.

Hiên Viên Tuyệt cũng phát hiện ra điều đó, nhưng hắn không có tâm tình so đo với nó, cầm lấy quần áo nhanh chóng mặc cho Thiên Thanh Hoàng rồi mới thay quần áo cho mình, hai bộ quần áo giống nhau làm tâm tình hắn không tệ.

“Ừm!” Hồi lâu sau, Thiên Thanh Hoàng mới tỉnh lại, đau đớn vẫn rõ như trước, thân thể cạn kiệt sức lực, vô cùng mỏi mệt, ngay cả động một đầu ngón tay cũng không có khí lực.

“Hoàng Nhi! Cuối cùng nàng cũng tỉnh!” Hiên Viên Tuyệt vui vẻ nói, một tay xoa hai má Thiên Thanh Hoàng: “Hoàng Nhi, lần sau không được như vậy nữa, ta không bao giờ để nàng đối mặt một mình!”

Thiên Thanh Hoàng nhìn Hiên Viên Tuyệt, nhìn hắn sốt ruột cùng lo lắng, trong lòng thấy ấm áp, vừa nãy khi hắn lao vào ôm nàng, nàng biết hắn chính là người sẽ vì nàng mà không ngại bất cứ thứ gì, thật may, bọn họ còn sống.

“Ngươi xem!” Thiên Thanh Hoàng gian nan nâng tay, một đám hỏa diễm thoát ra, rõ ràng lớn hơn lần trước rất nhiều.

“Đây là thứ nàng lấy đc?” Trong biển lửa ngoại trừ lửa vẫn là lửa, những các khác không hề có.

Thiên Thanh Hoàng gật đầu: “Trước kia trong cơ thể ta cũng có, nhưng không thể khống chế, hiện tại có thể rồi!”

“Được rồi! Chúng ta nên ra ngoài thôi!” Hiên Viên Tuyệt ôm Thiên Thanh Hoàng, bán long xà lập tức đảm đương nhiệm vụ dẫn đường.

Bởi vì có long xà dẫn đường, bọn họ không còn gặp trở ngại nữa, không tới một canh giờ liền tới một địa phương còn trống trải hơn.

Đây là một sơn động rất lớn, tứ phía chỉ có thạch nhũ, trong sơn động ở phía đông có một hồ nước sâu rộng hai thước, mặt trên quanh quẩn khí trời, chỉ có hai đóa bạch liên nở rộ, cực kỳ xinh đẹp!

Nhìn cái ao kia, Thiên Thanh Hoàng có chút không thể tin: “Cái này là… Thánh Thủy?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui