Từng thấy sóng thần nhưng chưa từng thấy nụ cười của em

Trêи con đường mòn nông thôn bình yên, chỉ có hai người Tống Du Liệt và Trương Thuần Tình.

Ánh mắt anh rơi trêи khuôn mặt cô, ánh mắt trong veo.

Từ tốn nói: "món đồ không chân thành và mang theo mục đích vứt đi không có gì đáng tiếc cả."

Món đồ không chân thành và mang theo mục đích vứt đi không có gì là đáng tiếc ư? Có phải là....nói đến bó hoa bị ném xuống dòng nước kia không? Nếu đúng là như vậy, có phải những lời anh nói trong đấu trường cũng không phải là thật lòng, có mang theo mục đích không?

Gương mặt phản chiếu trong con ngươi anh dần dần trở nên trắng bệch.

Lúc nhận bó hoa từ tay anh, cô còn tưởng mình đang mơ, thì ra là như vậy, tất cả mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, vừa nói với cô những lời như thế, còn đột nhiên tặng hoa cho cô.

Khi đó cô ta còn tưởng....hốc mắt đỏ ửng của mình đã rơi vào ánh mắt, đáy lòng của anh.

Xem ra, là cô tự đa tình rồi.

Nhưng ánh mắt vẫn lưu luyến không rời khỏi bó hoa đang bị dòng nước cuốn lênh đênh kia.

"Trương Thuần Tình."

Đờ đẫn trả lời.

"Ở đây đợi tôi."

"Được." Ánh mắt vẫn không rời khỏi bó hoa kia, rất nhanh, nó bị dòng nước cuốn trôi đi xa, biến mất khỏi tầm mắt cô.

Nhưng một bóng người cao lớn lại đứng chắn trước tầm mắt cô, Tống Du Liệt đang làm gì thế?

Bước chân Tống Du Liệt đang chuyển động, ánh mắt kiếm tìm, tay cũng không rảnh rang, ngắt bó hoa đỏ thắm, rồi tiếp đến là hoa tím, hoa xanh, hoa vàng và còn có cả hoa trắng.....

Dần dần bó hoa trong tay anh đã rực rỡ hẳn.

Đưa tới trước mặt Trương Thuần Tình, còn lớn hơn cả bó hoa bị ném xuống dòng nước kia, sắc màu rực rỡ, mỗi bông hoa đều phảng phất hương thơm.

Không nhận lấy.

Anh nói Tống Du Liệt rất vui khi cùng Trương Thuần Tình ngồi trêи chuyến bay AF865 từ Johannesburg đến nơi này dự sinh nhật ông ngoại, Tống Du Liệt cũng rất vinh hạnh khi được cùng Trương Thuần Tình đến Nice, chúc mừng sinh nhật mẹ Trương Thuần Tình.

"Đây là lời nói thật lòng sao?" Hỏi

"Ừ."

"Bó hoa này cũng là chân thành sao?"

"Đúng vậy."

Nhìn gấu quần và giày của Tống Du Liệt bị ướt sũng.

Bó hoa kia lại được đưa đến gần cô.

"Hy vọng Trương Thuần Tình có thể tận hưởng một chiều đẹp đẽ, thật lòng đó." Tống Du Liệt nói.

Lời này coi như dễ nghe.

Nhận hoa, cúi đầu.

Thơm thật đấy.

Hai người vẫn tiếp tục như ban nãy, Tống Du Liệt đi ở phía trước cô đi theo sau, hai người đi trêи con đường mòn nông thôn.

Lúc này, Trương Thuần Tình không còn bận tâm đến bó hoa bị dòng nước cuốn trôi kia nữa rồi, rốt cuộc đâu là không thật lòng, đâu là có mục đích khác cô ta không còn để trong lòng nữa, cô ta chỉ quan tâm tới bó hoa cầm trong tay mình.

Cô tin chắc rằng bó hoa cầm trong tay này là chân thành, là lời thật lòng Tống Du Liệt muốn nói: Rất vui khi được đồng hành với Trương Thuần Tình đến nơi này.

Hơn nữa.......

Cúi đầu, ngửi một cái.

Mùi hoa thật nồng.

Hơn tất cả, đó là bó hoa mà Tống Du Liệt tự tay hái, mỗi đóa hoa đều do chính tay anh ngắt, mỗi đóa hoa hàm chứa ý nghĩa: Hy vọng Trương Thuần Tình có thể trải qua một buổi chiều vui vẻ.

Bất giác cong môi.

Ngẩng đầu lên, phát hiện mình bị Tống Du Liệt bỏ lại một quãng xa.

Vừa mới nói lời cảm ơn đấy thôi, bây giờ đã bỏ đi một mình rồi, cô là khách đấy nhé, sắc trời dần âm u, bước nhanh hơn, hét to: "Tống Du Liệt, đợi em với."

Qua Việt Tú vừa về đến nhà đã nghe thấy ông ngoại hỏi sao cô và A Liệt không cùng nhau về nhà.

Rất rõ ràng, Tống Du Liệt còn chưa về nhà.

Chớp mắt với ông ngoại, nói với ông rằng, không chừng A Liệt bây giờ đang làm chuyện khiến ông vui vẻ đấy, còn cười haha, kéo dài giọng: "Ví dụ như... như là tìm một chỗ không bị quấy rầy, cùng với May tâm sự hay làm chuyện gì đó."

Tiệc sinh nhật sẽ bắt đầu vào lúc bảy giờ, thân là cháu gái ngoại của ông, cô phải có mặt sớm hơn khách khứa ở đây nửa tiếng, cô không còn nhiều thời gian nữa.

Quay đầu lại, trong nháy mắt nụ cười đông lại ở khóe môi, nhưng không ngờ lại đụng trúng ánh mắt của Cố Lan Sinh, thật mệt mỏi, thế giới của một người bình thường thật phức tạp.

Chỉ có thể cố gắng nặn ra một nụ cười nữa, phất tay với Cố Lan Sinh ra hiệu tôi phải về phòng đây.

Trở về phòng, mở lòng bàn tay ra.

Lòng bàn tay nóng rực, giống như có tiếng vỗ tay nào đó vừa rơi xuống.

Dán trán lên ván cửa phòng, cô sắp không thở nổi nữa rồi.

May mắn là vào giờ này tối mai, cô đã chuẩn bị sẵn hành lý rời đi, khi đó có lẽ Tống Du Liệt và Trương Thuần Tình đang ở thành phố Nice.

Bảy tiếng sau, tiệc sinh nhật của ông ngoại sẽ kết thúc.

Còn bảy tiếng đồng hồ nữa.

Bây giờ, điều cô phải làm là: Trang điểm cho bản thân thật xinh đẹp, mỉm cười thật thân thiện, cử chỉ phải thật đoan trang.

Chuẩn bị xong xuôi, Qua Việt Tú ngắm mình trước gương toàn thân.

Người trong gương có phải là hình dáng mà ông ngoại muốn thấy không? Sườn xám đơn giản thanh nhã, váy lót màu trắng ngọc kết hợp với hoa văn dùng bút pháp vẽ tranh sơn dầu tạo thành, vừa trang nhã nhưng không kém phần tinh tế.

Hôm ấy khi thử bộ sườn xám này, ông ngoại đứng bên cạnh, ông lão đã khẳng định rằng đến lúc đó Đống Đống sẽ mê hoặc không biết bao nhiêu người cho mà xem.

Tiếc là những vị khách quý của ông ngoại tuổi tác trung bình cũng đã tầm năm mươi ba tuổi.

Cô cũng không thể mê hoặc những đứa cháu của các ông lão được, Qua Việt Tú ngắm mình trong gương, nhún vai.

Người trong gương tinh thần không tệ.

Nhưng trong lòng cô biết rõ tất cả là nhờ makeup, tối nay cô đã mặt dày dùng phấn má hồng và son đỏ chỉ dành cho gái 20.

Để phù hợp với bộ sườn xám, cô đã trả cho một nhà tạo mẫu tóc Alonion 1.200 euro để cô ấy đến giúp cô.

Nhà tạo mẫu tóc thật chuyên nghiệp.

Bốn bím tóc được bện hai bên trái phải, chỗ tóc không tết xoắn thành một búi nhỏ để lệch trêи đỉnh đầu, những viên ngọc trai tí hon nhìn có vẻ như được tùy tiện đính lên trêи bím tóc tết, ánh ngọc trai phát sáng trêи mái tóc đen như gỗ mun, hiệu quả thị giác đến không tưởng, quan trọng là còn tôn lên vẻ đẹp của người phụ nữ phương Đông như yêu cầu của ông lão.

Nhà tạo mẫu tóc cầm 1200 euro, trước khi rời đi cô ấy còn đắc ý nói với cô: Tình yêu ơi, nhìn cô giống hệt như một công chúa La Mã lén chạy ra khỏi hoàng cung đến tham gia một bữa tiệc.

Đứng ở trước gương, Qua Việt Tú tỉ mỉ ngắm toàn thân mình.

Đây chính là bộ dáng của một tiểu thư khuê các được giáo ɖu͙ƈ rất tốt.

Nếu như khuôn mặt vị tiểu thư này có thêm chút biểu cảm thì tốt biết mấy.

Đưa tay, ngón trỏ chạm vào khóe miệng, kéo thành một đường vòng cung.

Tiểu thư khuê các đang mỉm cười trong gương.

Một, hai, ba, bốn.....

Đủ tám chiếc răng rồi.

Tốt lắm, giờ có thể ra khỏi cửa rồi.

Qua Việt Tú mở cửa phòng.

Còn 20 phút nữa bữa tiệc sinh nhật sẽ bắt đầu, lao công đang dọn dẹp hội trường sinh nhật, Qua Việt Tú tới hỏi thăm mới biết rằng Tống Du Liệt đã quay về rồi, giờ anh đang thay lễ phục.

Vậy thì tốt, tối nay A Liệt và Đống Đống đều phải đứng bên cạnh ông ngoại.

Một tấm màn trắng trong suốt dài khoảng mười mấy mét vây quanh khu vườn ô liu, tạo thành một khu nghỉ ngơi, các nhân viên đang tiến hành dọn dẹp vườn cây ô liu.

Đa số khách quý đã đến khu vực này để chờ, khu vực tiếp tân là những chiếc lều trắng kiểu Trung Đông đã được dựng sẵn.

Mười phút trước, một vị khách đặc biệt đã tới nông trang, vị khách đặc biệt này chính là bộ trưởng bộ ngoại giao Pháp hiện đang nghỉ phép ở Avignon, ngài ấy còn mang theo hoa tươi và thịt xông khóiTây Ban Nha đến.

Ông ngoại và bộ trưởng bộ ngoại giao Pháp đang ở ngoài khu vực lễ tân.

Truyện được đăng tải duy nhất tại truyenwiki.com lastheleaf. Nếu bạn đang xem chỗ khác nghĩa là bạn đang tiếp tay cho bọn đạo tặc.

Kéo cửa lều vải, Qua Việt Tú mặt mày rạng rỡ, hôm nay Hạ Tri Chương đã mặc trang phục dân tộc mà cô lựa mua ở chợ phiên Pháp, cổ áo có rất nhiều màu sắc, trông rất vui vẻ.

Chỉ có điều... ông ngoại mặc áo dân tộc đứng cùng một vị ngoại trưởng Pháp ăn mặc hết sức trang trọng nên nhìn kiểu gì cũng thấy giống như một nghệ sĩ dân gian đang tiếp nhận lời khen ngợi từ một nhân vật lớn vậy.

Nhìn xem, ngay cả trấn trưởng trấn Mossan cũng mặc trang phục chính trang.

Trong lòng đột nhiên ảo não.

Nếu biết trước bộ trưởng bộ ngoại giao Pháp cũng xuất hiện cô cũng không làm nũng ông ngoại để mình chọn quần áo.

Túp lều vải đột nhiên yên tĩnh.

Qua Việt Tú thấy trêи mạng, người Pháp rất thích sờ lỗ mũi của ngài bộ trưởng bộ ngoại giao của họ: "Tôi cá rằng nó lớn đến mức bỏ một chiếc ly vào cũng còn dư chỗ ấy." hay "Đem hầm nó trong một nồi soup nấm cũng không thành vấn đề gì nhỉ." ... Đại loại là những lời bàn tán như vậy.

Nhìn một cái, lỗ mũi của vị kia cũng lớn thật.

Trong không khí xung quanh đột nhiên im lặng.

Dùng tiếng Pháp nhẹ nhàng hỏi: "Con không quấy rầy đến mọi người chứ?"

Ông ngoại mỉm cười không nói gì.

"Tại vì cháu xinh đẹp quá nên khiến bọn ta quên mất mình vừa nói gì." Ngài ngoại trưởng mũi to nói với cô như vậy.

Cô biết là sẽ như vậy mà, những quý ông Pháp khi nịnh nọt phụ nữ thường rất đỉnh.

Qua Việt Tú đắc ý nháy mắt với ông ngoại.

Cửa lều vải một lần nữa lại được kéo ra.

Lần này người bước vào là Tống Du Liệt.

Tống Du Liệt cũng mặc lễ phục có màu sắc giống cô, cô mặc sườn xám, còn anh mặc là một bộ vest hai hàng theo phong cách châu Âu(*), thắt nơ có sử dụng hoa văn được vẽ bằng sơn dầu, tóc vuốt keo ra sau, đường nét trêи khuôn mặt có thể dùng từ tuyệt mỹ để hình dung.

(*) Bộ vest con giai mặc kiểu như thế này

Thấy vậy Qua Việt Tú cũng muốn khen ngợi một câu thật lòng với cậu nhóc đã cùng cô lớn lên rằng: Cậu tuyệt vời lắm, không biết tối nay sẽ làm tan nát biết bao trái tim thiếu nữ đây.

Nếu như nói cô là công chúa La Mã lén chạy ra khỏi hoàng cung tham dự tiệc tùng thì anh chính là một vị hoàng tử ngồi trêи cỗ xe ngựa vàng, đi dọc quanh khu phố sầm uất, ở hai bên đường dân chúng chen chúc nhau, các cô gái thì hò hét ném hoa tươi đầy đường phố chỉ để vị hoàng tử ngồi trong cỗ xe ngựa có thể ngoái lại một chút. Nhưng các cô gái chỉ thấy bánh xe ngựa cán qua những bông hoa tươi đi về phía cung điện vàng, đôi mắt đó từ đầu đến cuối còn không thèm liếc về phía hai bên đường lấy một cái.

Hoảng hồn, trong lúc mơ hồ, Qua Việt Tú chợt nhớ đến giấc mơ trong đêm mưa kia, trong giấc mơ có một đứa trẻ, đứa trẻ đó gọi cô là mẹ. Đứa trẻ gọi cô là mẹ ấy rất giống với một người.

Giống như người đang ở trước mắt.

Xung quanh cực kỳ yên tĩnh.

Trong lúc đang hoang mang, tay bị kéo một cái.

Là ông ngoại.

Ông ngoại nhỏ giọng hỏi bên tai cô: Đống Đống con cũng nhìn đến ngây ngẩn rồi chứ?

"Gì ạ?"

"A Liệt đó."

"Hả?"

"Con vừa mới nhìn A Liệt chằm chằm đó."

"Dạ?"

"Đống Đống con cũng đẹp lắm, ông ngoại phát hiện A Liệt cũng nhìn con mấy lần đó."

Tay run run, nhanh chóng thoát khỏi tay ông ngoại, trong lòng hoảng hốt, có phải ông ngoại đã nhận ra điều gì rồi không?

"Sao thế? Đống Đống?" Vẻ mặt ông ngoại hơi ngạc nhiên.

Bình tĩnh, bình tĩnh lại.

Hít vào thở ra thật sâu, bây giờ Tống Du Liệt đang nói chuyện cùng vị ngoại trưởng nước Pháp.

Điều chỉnh lại biểu cảm của mình, nheo mắt nhìn Tống Du Liệt, nói thầm bên tai ông ngoại: "Ông ngoại ơi, con giống như sắp bị A Liệt hớp hồn rồi."

"Ông ngoại cũng vậy." Ông lão vui vẻ hớn hở nói.

Sắc mặt nhanh chóng thay đổi, giọng cứng ngắc: "Thế còn con?"

"Ngắm cháu gái ngoại quên cả nói chuyện có được tính là bị hớp hồn mất rồi không?" Ông lão nghiêm túc nói.

Thế thì còn được.

Ông ngoại dẫn cô và Tống Du Liệt giới thiệu với vị ngoại trưởng mũi to, cô và Tống Du Liệt còn mặc lễ phục giống nhau, Qua Việt Tú cảm thấy giống như đang giới thiệu một cặp song sinh trong nhà.

Không ngờ vị ngoại trưởng mũi to cũng có cảm giác giống như vậy, vẻ mặt vị kia tràn ngập hâm mộ nói với ông ngoại: Cháu ngoại đích nữ và cháu trai của ngài trông thật giống một cặp song sinh xinh đẹp khiến người ta yêu thích.

Dĩ nhiên, lời nói của vị ngoại trưởng mũi to khiến ông lão rất vừa lòng.

Lén trừng mắt với ông ngoại một cái, lúc đó ông ngoại không nói cho cô biết cũng chuẩn bị lễ phục cho Tống Du Liệt.

Khi còn nhỏ, vào những dịp quan trọng, thợ may luôn chuẩn bị kiểu dáng và màu sắc lễ phục giống nhau cho cô và Tống Du Liệt, khiến cho nhiều người nhìn thấy còn tưởng họ là một cặp song sinh.

Dần dần, cô không muốn mặc quần áo giống Tống Du Liệt nữa, còn náo loạn một lần.

Dĩ nhiên, ông ngoại không quên những điều này.

"Không vui sao?" Ông ngoại hỏi.

Bĩu môi.

Ông ngoại nói với cô, ông rất nhớ Đống Đống và A Liệt khi còn nhỏ.

Nhìn tay mình, Qua Việt Tú nghĩ rằng nếu như cô có thể trở về thuở bé, cô có còn mở cửa phòng đứa trẻ đến từ đảo Greenland trong những đêm hè mất ngủ không?

Chính cô cũng không trả lời được.

Khẽ nói với ông ngoại, lễ phục đẹp lắm.

"Đống Đống."

"Vâng."

"Ông ngoại rất vui."

"Con biết ạ."

Nhân lúc không ai chú ý, Qua Việt Tú nhìn thoáng qua khuôn mặt của Tống Du Liệt, dấu bàn tay năm ngón cô để lại đã biến mất tăm.

Vậy thì tốt, vậy thì tốt.

Ngoại trưởng cùng quản gia rời khỏi lều vải, càng nhiều người vào trong lều, ôm chúc mừng ông, Trương Thuần Tình cũng xuất hiện, mặc áo có họa tiết hình hoa của quả mâm xôi và chân váy màu nude, kết hợp với kiểu tóc ngắn trông rất mềm mại; Cố Lan Sinh cũng xuất hiên trong lều, dĩ nhiên trang phục của bác sĩ Cố cũng rất chỉn chu, áo sơ mi trắng và vest âu suông(*), tóc cũng vuốt keo, rất nho nhã.

(*) Bác sĩ Cố mặc vest kiểu này

MC chủ trì bữa tiệc sinh nhật tối nay là bố của Dean.

Các vị khách quý từng người ngồi vào bàn, trêи khán đài ban nhạc đang chờ biểu diễn, tổ quay phim bật máy ảnh lên

6 giờ 50 phút, bố Dean gửi lời cảm ơn đến tất cả các vị khách quý rồi nhường mic cho trưởng trấn.

Trưởng trấn chia sẻ niềm vui dầu olive của trấn Mossan đã giành giải nhất trong hạng mục dầu ăn nông nghiệp của thế giới với các vị khách quý ở hội trường

Dần dần, âm thanh từ micro vang khắp căn lều ngày càng xa, trong đầu Qua Việt Tú chỉ còn lại âm thanh non nớt của đứa trẻ.

Đứa trẻ đó đang gọi....gọi "Mẹ.", trong lòng lo lắng, giọng nói đó đuổi thế nào cũng không đi.

Giọng nói của đứa trẻ cứ thế vẩn vơ đầu cô, ánh mắt cũng không nghe lời, nhìn mãi về một hướng, đó là hướng của ông ngoại và Tống Du Liệt.

Bây giờ, trong túp lều vải chỉ còn ba người họ.

Đến bảy giờ, cả ba sẽ cùng nhau rời khỏi túp lều.

Thật may khi trong túp lều vải chỉ còn ba người họ, thật may khi ông ngoại còn ở đây.

Bởi vì có ông ngoại ở đây, bước chân của cô mới bị ràng buộc, không đi về phía Tống Du Liệt, nếu không....nếu không đôi chân sẽ là thứ tiếp theo không nghe lời.

Bước chân về phía anh, đem những lời từ trong đáy lòng nói ra, nói rằng Tống Du Liệt ngay lúc đó em đã hối hận mất rồi, hối hận khi ở đấu trường không ngăn cánh cửa lại, không để anh rời đi.

Không để anh rời đi để làm gì?

Không biết, không biết nữa.

Tống Du Liệt đang nhỏ giọng nói chuyện với ông ngoại, cũng không thèm liếc cô một cái, thỉnh thoảng ánh mắt lướt qua cô nhưng lại vô cùng bình thản, bình thản đến nỗi dường như cô chỉ là một trong những vị khách quý đến chúc mừng ông ngoại.

Cô không thể chịu nổi.

Không chịu nổi nữa rồi.

Là vì Trương Thuần Tình sao?

Lúc Trương Thuần Tình bước vào trong lều, cô len lén quan sát cô ta, ánh mắt rạng ngời, trong đáy mắt còn có sự dịu dàng yêu kiều, khóe mắt khẽ rung rinh nhìn về phía Tống Du Liệt, vừa chạm vào khóe môi đã cong lên.

Rõ ràng đây là trạng thái rơi vào bể tình rồi.

Trước kia không có, trước kia trêи mặt Trương Thuần Tình không xuất hiện biểu cảm như thế này.

Có phải Tống Du Liệt đã hứa gì với cô ta.

Tống Du Liệt, có phải anh đã hứa hẹn gì với Trương Thuần Tình rồi không?

Không được, không thể nào, không thể nào.

Phải biết rằng lòng cô bây giờ rất hoảng loạn.

Sự hoảng loạn đến từ ánh mắt rạng ngời của Trương Thuần Tình, và khóe miệng cong cong của cô ta.

Đột nhiên, trước mặt chỉ còn lại một người, chỉ còn lại Tống Du Liệt.

Ông ngoại không thấy đâu, chỉ có Tống Du Liệt.

Trong lúc nhất thời, Qua Việt Tú không phân biệt được đâu là thực đâu là mơ nữa.

Đôi chân rốt cuộc cũng không chịu được ràng buộc nữa.

Đi về phía trước, đến chỗ anh.

Trong đầu, đứa nhóc giống anh đang gọi "Mẹ", ánh mắt cũng chỉ còn mình anh, chân cũng bước về phía anh.

Một bước, hai bước.

Rốt cuộc, tay đã chạm đến anh.

Nhìn thẳng vào anh.

Qua Việt Tú muốn nói gì, ngay cả bản thân mình cũng không biết nữa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui