Kỳ thật Mộ Dung Nhan và Lãnh Lam Ca không phải nắm tay nhau rời đi, phải nói là Mộ Dung Nhan bị Lãnh Lam Ca nhéo lòng bàn tay kéo đi mới phải...
Thẳng đến khi đi xa rồi, Mộ Dung Nhan mới dám méo miệng kêu lên: "Ai ui, đau đau đau...Ca nhi nàng...nàng làm sao vậy?"
Lãnh Lam Ca đột nhiên dừng chân, bỏ tay Mộ Dung Nhan ra, trừng mắt lườm người kia một cái, lạnh lùng nói: "Ta muốn về." Rồi tự mình rảo bước tới trước.
Mộ Dung Nhan vội vàng giữ lấy Lãnh Lam Ca: "Ta đưa nàng về phủ."
"Không cần, tiểu nữ tử tự có chân, cũng biết đường về nhà, không cần làm phiền Thất điện hạ!" Lãnh Lam Ca thở phì phì nói.
"Ca nhi...Nàng rốt cuộc giận gì thế?" Mộ Dung Nhan không dám buông tay, cười khổ.
"Ta không giận, ta chỉ là muốn về nhà, Thất điện hạ cứ ở lại cùng vị hoa khôi tiểu thư ôn lại tương tư là được rồi!" Lãnh Lam Ca bực bội đáp.
Thế này Mộ Dung Nhan mới hiểu, thì ra Lãnh Lam Ca đang ghen, lập tức tay dùng sức, ôm eo nàng, kéo nàng vào lòng mình, lặng lẽ thủ thỉ bên tai nàng: "Bổn vương hiểu, Lãnh đại tiểu thư của chúng ta ăn dấm chua."
Lãnh Lam Ca bị Mộ Dung Nhan thầm thì bên tai nói thẳng ra, vành tai nháy mắt liền đỏ, lập tức vừa thẹn vừa vội, muốn vùng ra khỏi vòng tay người kia, không biết vì sao vừa rồi bị Mộ Dung Nhan nhẹ nhàng thổi nhiệt khí bên tai khiến cho cả người mềm nhũn, không có sức, chỉ đành xụi lơ nằm trong lòng hắn, miệng lại khẽ kêu: "Buông! Tiểu nữ tử nào dám ăn dấm của điện hạ ngài! Dù sao điện hạ sớm hay muộn cũng sẽ tam thê tứ thiếp, trái ôm phải ấp giống như mọi nam tử tầm thường trên thế gian này mà thôi!"
"Sẽ không đâu, cuộc đời này ta chỉ nguyện yêu một mình nàng, ở bên một mình nàng, dù người khác thế nào đi nữa, ta cũng tuyệt đối sẽ không phụ lòng nàng!" Mộ Dung Nhan nói những lời này tình chân ý thiết, làm cho Lãnh Lam Ca đang ở trong vòng tay mình lập tức an tĩnh xuống.
Sau một lúc, Lãnh Lam Ca vẫn sâu kín nói: "Điện hạ hiện tại vẫn còn thấy Lam Ca mới mẻ, cho nên mới nói những lời dễ nghe đó, ngày sau Lam Ca hoa tàn ít bướm, điện hạ chán rồi, tự nhiên sẽ đi tìm niềm vui mới."
Mộ Dung Nhan chậm rãi đem Lãnh Lam Ca ở trong lòng xoay lại đối diện với mình, đôi con ngươi màu hổ phách phiếm ánh sáng khác lạ, ấp úng nói: "Ca nhi, kỳ thật...kỳ thật ta..."
Nàng muốn nói, kỳ thật ta cũng là nữ tử, sao có thể giống nam tử trên thế gian này.
Nhưng trong lòng lại rất sợ vạn nhất mình nói ra chân tướng thì ngay cả tư cách để thân mật cũng mất đi...
Mộ Dung Nhan cảm thấy trong lòng như có thiên quân vạn mã đang đánh giặc, nắm tay Lãnh Lam Ca, mồ hôi tuôn rơi...
Thật lâu sau, cuối cùng đem cỗ xúc động muốn nói ra chân tướng nhẫn nhịn xuống, nhẹ nhàng nói: "Ta chỉ có một trái tim, cũng chỉ có thể trao cho một người, mà người kia chỉ có thể là nàng, nàng tin ta, được không?"
Nàng tin ta, được không? Lời này ôn nhu dị thường, lại lập tức chạm trúng nơi mềm mại nhất trong đáy lòng Lãnh Lam Ca.
Nàng nhìn vào đôi mắt chăm chú nghiêm túc của Mộ Dung Nhan, lại bắt giữ được một tia ẩn nhẫn như có như không, khẽ thở dài, đem má khẽ tựa lên vai người kia, nhẹ giọng đáp: "Ta tin."
"Nếu nàng không thích, ta sẽ không bao giờ gặp lại Tiêu cô nương này nữa." Mộ Dung Nhan nhẹ nhàng ôm Lãnh Lam Ca, nói bên tai nàng.
"Aish, ta tin ngươi! Ta đâu có nhỏ mọn như vậy chứ..." Lãnh Lam Ca đỏ mặt, trong lòng lại vui vẻ dạt dào.
"Vậy nàng không giận ta nữa chứ?"
"Ngốc, ta đã sớm không giận nữa rồi!" Lãnh Lam Ca cười gắt giọng mắng yêu.
***
Buổi tối, ba người Mộ Dung Nhan cùng dùng bữa tối với Cố Hàn.
Trong bữa ăn, Mộ Dung Nhan ý vị thâm trường nói với Cố Hàn: "Cố huynh, ngày mai sau khi ngươi đi đến hoàng cung chính thức được bệ hạ thụ phong ở trên điện, tại hạ sẽ nói cho ngươi một bí mật."
"Sự tình gì phải thần bí đến vậy? Không ngại nói luôn bây giờ đi, ngày mai sau khi hoàng đế sắc phong, tựa hồ còn phải tham gia ngự yến của hoàng cung nữa.
Ta cũng không có thời gian chạy đến gặp ngươi!" Cố Hàn vừa lang thôn hổ yết, vừa nghi hoặc hỏi.
"Không được không được, ngày mai nói mới có ý tứ, nếu ngươi và ta hữu duyên, tất sẽ có biện pháp gặp lại." Mộ Dung Nhan cười, vẻ mặt mờ ám nói.
Cố Hàn nghe thế, lập tức dừng đũa, kinh ngạc nhìn Mộ Dung Nhan, ngây người một lúc lâu sau mới xấu hổ lắp bắp: "Mộ...Mộ huynh đệ, tuy ngươi quả thật tuấn mỹ...Nhưng mà...tại hạ cũng không có sở thích đoạn tụ chi phích...Xin lỗi..."
Mộ Dung Nhan đầu tiên cũng ngẩn ra, theo đó lập tức hiểu Cố Hàn tên gia hoả này không biết lại nghĩ cái gì rồi, cười mắng: "Ngươi tên nhãi ngươi khi nào mới có thể sửa lại tật xấu ăn nói lung tung đây?!"
"Ồ, thì ra ngươi không định sẽ thổ lộ tình ý với tại hạ, vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi..." Cố Hàn vỗ nhẹ ngực mình, giống như vừa rồi gặp phải cái gì thiên đại kinh hãi: "Kia rốt cuộc là việc gì?"
"Chính sự, chính sự, ngày mai ngươi sẽ biết!" Mộ Dung Nhan thật sự cảm thấy không biết nên khóc hay cười.
Hôm sau lâm triều, Yên Chiêu đế ở trước Thái Hoà Môn thụ phong Võ Trạng Nguyên Cố Hàn làm lục phẩm Ngự tiền đái đao thị vệ.
Sau khi thụ phong trên điện, Chiêu đế vì muốn thể hiện ưu ái với rường cột nước nhà, nên nhân tiện thiết ngự yến long trọng ở điện Vị Ương, nhóm nhân vật chính đương nhiên là tân khoa văn võ vừa vượt long môn năm nay.
Cố Hàn chỉ cảm thấy minh kinh ngạc đến nỗi miệng sắp rớt đến nơi!
Sau khi thịnh yến bắt đầu, hắn nguyên bản đang nhấm nháp rượu ngon, hứng trí bừng bừng xem đám ca cơ xinh đẹp nhảy múa, tiếng sáo trúc và đàn cầm xa gần hô ứng, thật sự rất thích ý...
Thẳng đến khi thiếu nữ linh động mặc váy lụa mỏng màu vàng ngồi vào vị trí, nghe được Chiêu đến yêu thương hỏi nàng: "Tình nhi, hai ngày trước nghe nói con bệnh? Hiện tại có khá hơn chút nào không?"
"Đa tạ phụ hoàng quan tâm, Tình nhi cảm thấy khá hơn nhiều!" Mộ Dung Tình vừa nói, vừa dùng nhãn châu đen láy của mình liếc về phía Cố Hàn vẻ mặt khiếp sợ, trong con ngươi hiển lộ ngạo khí kiêu căng, giống như đang nói, ngươi chờ, xem một lát nữa bản cung trị ngươi thế nào!
Chén rượu trong tay Cố Hàn không biết từ khi nào đã nghiêng đi đổ lên người.
Mặc dù hắn cho rằng ba người Mộ Dung Nhan ắt hẳn xuất thân phú quý, nhưng vạn vạn thật không ngờ, bọn họ lại là hoàng tộc quý nhân.
Hắn thầm tỉnh táo lại, nghĩ trong lòng, Mộ Ngạn hôm qua nói sẽ tiết lộ cho ta một bí mật? Kia nếu Mộ Tình là Công Chúa, vậy Mộ Ngạn chẳng phải cũng là...
Đang nghĩ tới, liền thấy Mộ Dung Nhan từ một cửa điện khác bên sườn đi đến.
Hôm nay đầu hắn độ tử kim ngọc quan, thân khoác cẩm bào bạch sắc thêu rồng, dưới ánh nến sáng ngời, càng tăng thêm khí độ thanh quý cao ngạo hào hoa.
Mộ Dung Nhan vừa bước vào điện Vị Ương, liền thấy Cố Hàn vẻ mặt kinh ngạc, lập tức hơi nhướn mi với hắn, hơi nháy mắt, rồi ôm nụ cười yếu ớt đi lên chỗ ngồi, chậm rãi ngồi cạnh Mộ Dung Tình.
Thế này Cố Hàn mới hiểu vì sao ngày đó Mộ Dung Tình lại nói: "Cái quỳ này của ca ca, nếu ngươi còn cố ý không chịu dạy, khẳng định sẽ giảm thọ..."
Lập tức kêu to trong lòng, sư phụ a! Đồ nhi...đồ nhi dĩ nhiên làm cho một hoàng tử quỳ xuống với mình! Ta rốt cục...rốt cục lợi hại hơn sư phụ người!
Thì ra, Cố Hàn từ nhỏ được Dịch Vân nhặt về phái Hàn Sơn, đọc đủ loại thư tịch thượng vàng hạ cám, cứ nghĩ có thể tung hoành thiên hạ.
Dịch Vân đương nhiên cười nhạt hắn, nhưng tính đùa dai, vì thế đánh cuộc với tiểu tử này, nếu trong vòng năm năm Cố Hàn có thể tạo nên danh khí còn lớn hơn hắn, hắn sẽ đem vị trí Chưởng môn truyền lại cho Cố Hàn, cũng vô điều kiện đáp ứng hắn ba yêu cầu.
Nghé con mới sinh không sợ hổ, Cố Hàn cầm một ít tiền sư phụ cho hạ sơn.
Hắn nhớ trong sách có ghi, bình thường nếu muốn nổi bật đều phải tới kinh thành tham gia khoa cử gì đó, cho nên sau khi hạ sơn rồi nghe ngóng trong đám người quen, thấy vừa vặn có thể kịp kỳ thi mùa đông trước tháng chạp này, vì thế ngựa không dừng vó tới Yên kinh...
Cố Hàn đang hồi tưởng, bỗng nhiên Mộ Dung Tình cầm chén rượu cười tủm tỉm đến trước bàn của hắn, ngọt ngào nói với hắn: "Ngươi chính là tân khoa Võ Trạng Nguyên, Cố đại nhân phải không? Bản cung thay mặt phụ hoàng ban cho ngươi một chén rượu, ngươi uống nhanh đi!"
Văn võ bá quan ở chung quanh nhìn thấy vị Trưởng Công Chúa được Chiêu đế thương yêu nhất dĩ nhiên lại tự mình đến trước mặt Cố Hàn ban thưởng rượu, ai nấy liền đều không dám khinh thường vị Võ Trạng Nguyên xuất thân bần hàn này.
Mọi người lại không biết, sau lưng Cố Hàn đã thấm ướt một tầng mồ hôi lạnh.
Hắn thầm nghĩ, nha đầu kia cười quỷ dị như thế, khẳng định không có ý tốt, liền lập tức kiên trì nói: "Tạ Công Chúa điện hạ khen thưởng, nhưng vi thần không biết uống rượu..."
"Cố đại nhân nói thực buồn cười, vừa rồi khi đại nhân xem ca cơ khiêu vũ, không phải uống vui vẻ lắm sao, vì sao bản cung ban thưởng rượu lại từ chối? Chớ không phải xem thường bản cung đấy chứ? Hay đại nhân ngươi muốn phụ hoàng tự mình lại đây rót rượu cho ngươi thì ngươi mới muốn uống?" Mộ Dung Tình nheo mắt, khí thế bức nhân.
"Ta uống! Ta uống!" Cố Hàn run rẩy tiếp nhận chén rượu của Mộ Dung Tình, người ngoài còn tưởng hắn đang cảm kích, lại không biết đó là hắn sợ hãi.
Nhìn Cố Hàn hiên ngang lẫm liệt ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, ý cười bên khoé miệng Mộ Dung Tình lại càng sâu, ngọt ngào ân cần nói: "Cố đại nhân cần phải hưởng bữa tiệc tối nay cho thật tốt đó."
Vãn yến hôm đó, Cố Hàn tổng cộng đi nhà xí bảy lần...
Sư phụ...trong sách nói, tối độc phụ nhân tâm, lời này quả nhiên không giả.
Lần cuối cùng đi nhà xí ra, đụng phải Mộ Dung Nhan, hắn lập tức chân mềm nhũn, nằm úp sấp ngã xuống đất.
"Aish, Cố huynh cần gì phải hành đại lễ như thế chứ, mau mau thỉnh đứng lên!" Mộ Dung Nhan cười nâng Cố Hàn dậy.
"Vị điện hạ này...Ngươi còn muốn chỉnh ta thế nào...Ta đã bị Công Chúa điện hạ tra tấn đến cả người không còn sức lực rồi...cầu buông tha cho vi thần đi..." Cố Hàn hấp hối nói.
"Khụ, bổn vương vừa rồi đã dạy dỗ muội ấy rồi, vô luận bình thường ầm ỹ với nhau thế nào đi nữa thì hạ thuốc xổ cho ngươi cũng thái quá...Đây là giải dược, ngươi mau ăn đi..." Mộ Dung Nhan không đành lòng nói, rồi đưa cho Cố Hàn một viên thuốc đen xì.
"A, điện hạ thật sự là đại ân nhân của Cố mỗ!" Cố Hàn vội vàng đón viên thuốc kia, một ngụm nuốt vào, liền thấy bụng không còn đau đớn khó chịu như vừa nãy nữa.
"Cố huynh, kỳ thật bổn vương là Thất điện hạ Mộ Dung Nhan, hoàng muội là Trưởng Công Chúa Mộ Dung Tình, mà Lam Ca lại là thiên kim của Tể Tướng gia.
Chuyện trước kia là có nguyên nhân, có nhiều bất tiện cho nên vẫn gạt Cố huynh thân phận chúng ta, mong Cố huynh rộng lòng hiểu cho, không cần để ý." Mộ Dung Nhan hơi áy náy, thẳng thắn nói cho Cố Hàn biết thân phận của mình, Mộ Dung Tình và Lãnh Lam Ca.
"Không sao không sao, về sau Cố mỗ làm quan trong triều, có điện hạ là ngọn núi để dựa vào, hay lắm hay lắm!" Cơn đau đớn trong bụng Cố Hàn khá hơn, liền lại bắt đầu ăn nói không biết giữ mồm giữ miệng.
"Bổn vương làm sao có thể là ngọn núi để dựa vào gì, chỉ sợ Cố huynh ngày sau vẫn tự cầu nhiều phúc đi..." Mộ Dung Nhan nhớ tới địa vị xấu hổ của mình, hơi cười khổ nói, thầm nghĩ, aish, nay trừ ta và cửu đệ còn nhỏ tuổi, ngay cả tên hoàn khố Mộ Dung Cảnh kia cũng có thể vào triều tham chính...
Cố Hàn lại nghĩ là Mộ Dung Nhan khiêm tốn, cũng không nói thêm gì nữa, hai người liền sóng vai cùng nhau trở về yến hội.
Từ đó về sau, Cố Hàn bởi vì là Ngự tiền đái đao thị vệ, thường xuyên tuần tra ở trong hoàng cung, nên thường xuyên có thể gặp Mộ Dung Nhan, có khi còn ở Chiêu Lan điện uống mấy chén, thắp đèn trò chuyện thâu đêm.
Mộ Dung Nhan từ nhỏ vốn không có tri kỷ xấp xỉ tuổi mình, người có quan hệ tốt duy nhất là Tứ hoàng huynh cũng bởi vì lớn hơn mình mấy tuổi nên cũng chưa bao giờ chân chính thoải mái tâm tình.
Sau Tứ hoàng huynh lại xuất binh đi đánh giặc, Mộ Dung Nhan liền càng quen thói một mình một người, cho nên nay có thể gặp một người kỳ lạ thú vị như Cố Hàn, quả nhiên uống rượu với tri kỷ ngàn chén cũng thấy thiếu, không khỏi cảm khái chỉ hận quen biết quá trễ.
Không ngờ, qua một thời gian, trong cung lại chậm rãi lan truyền hai người này kỳ thật có đoạn tụ phân đào chi phích.
Mời đầu đám thị vệ ở cùng Cố Hàn đều khinh thường tên tiểu bạch kiểu gầy yếu văn nhã đó, nhưng sau này, tất cả đều lấy ánh mắt khác thường đánh giá hắn, hận không thể xông lên thỉnh giáo hắn rốt cuộc làm thế nào để thu phục vị Thất điện hạ tuấn mỹ vô song kia!
Hết chương 14.