Hai cây nhang dài được thắp trên bàn gỗ sơn mài, khói bay lên trên nghi ngút.
Dưới đầu gối nơi Bùi Cảnh Minh đang quỳ hoàn toàn không có lấy một tấm thảm kê nào cả.
Chỉ trong chốc lát, mồ hôi đã túa ra trên trán hắn ta.
Hắn nghiến răng chịu đựng, cảm thấy choáng váng khi nghe theo lời dạy bảo quả quyết và lạnh lùng của Bùi Tông Chi: "Hãy quản cho tốt cho người của đệ đi.
Lần sau gặp lại, không ai có thể bảo vệ nàng ta được nữa đâu."
Sau đó, chàng ấy xắn tay áo và đi ra ngoài.
Từ đầu đến cuối, Hành Lộ không dám nói một lời nào.
Vừa rồi Bùi Tông Chi chỉ nhẹ nhàng liếc nhìn nàng ta khi chàng đi ra ngoài.
Chỉ với cái nhìn này, nàng ta đã cảm thấy lạnh lẽo như rơi vào hang băng rồi.
Nghiễn Thư đang canh giữ bên ngoài tổ đường, thấy Bùi Tông Chi đi ra, liền bước tới hỏi: "Công tử, bây giờ ngài có muốn đi gặp Thẩm cô nương không?"
Bùi Tông Chi xắn tay áo lên và ngửi mùi gỗ đàn hương nhàn nhạt dính trên quần áo mà chàng vừa đụng phải ở trong tổ đường.
Ngoài ra trên đó còn có mùi máu.
Thẩm Thanh Đường vốn là người yếu ớt, từ nhỏ đã không thể ngửi được những thứ này.
Thế là chàng vào nhà thắp hương trầm, thay quần áo, thu dọn sạch sẽ xong mới đến gặp nàng ấy.
Bùi Tông Chi đã quay lại, đúng lúc Thẩm Thanh Đường vừa uống thuốc xong, nàng đang ngồi ở bàn nhìn nghiên mực chàng ấy đưa cho mình.
Bởi vì nàng ngã xuống nước nên đã thay bộ quần áo vừa mặc trong bữa tiệc sinh thần bằng một bộ đồ khác.
Mái tóc đen đã được gội lại bằng nước sạch, nhưng phần đỉnh đầu thì tóc được búi cao, phần còn lại buông xõa ngang thắt lưng.
Có lẽ nàng ấy đang rất sợ hãi, lông mày lười biếng mệt mỏi, lông mi cụp xuống.
Nàng ấy mỏng manh và rụt rè đến mức không thể không thương xó nàng ấy.
"Nghiên mực này, muội muội vẫn còn thích sao?"
Nàng ấy ngước mắt lên thì nhìn thấy lang quân đi vào, lông mày hơi sáng lên: "Tông Chi ca ca."
Nàng vén váy lên, nhanh chóng đi tới trước mặt chàng ấy, ngẩng đầu nhìn chàng nói: “Ca ca đến rồi! Muội còn tưởng ca ca sẽ không đến chứ?”
“Ta đã hứa là sẽ đón sinh thần của muội cùng với muội rồi, nên ta phải tới chứ.” Chàng nắm lấy tay nàng ấy một cách rất tự nhiên và đi đến ngồi vào bàn tiệc.
Trong chiếc hộp quà có một nghiên mực và hai chiếc bút lông sói màu trắng mới toanh.
“Món quà này là ai tặng?” Chàng hỏi Thẩm Thanh Đường.
"Món quà này là của Lăng tỷ tỷ tặng ta đó."
Cô gái này là con gái thứ hai của Bùi gia, tên sinh thời chỉ có một chữ Lăng, đã được gả vào phủ Trung Cần Bá khoảng hai năm trước.
Hôm nay là sinh thần của Thẩm Thanh Đường, nàng ấy đang mang thai nên không thể qua được, chỉ có thể sai người đem tới tặng hai chiếc bút lông sói làm quà sinh nhật.
Nó được kết hợp với loại mực do Bùi Tông Chi tặng cho càng thêm hợp.
“Lăng tỷ tỷ đối xử với muội rất tốt.
Cho dù tỷ ấy có lấy người khác thì tỷ ấy vẫn luôn nhớ đến muội.”
Thẩm Thanh Đường mím môi, nói ra điều mà nàng đã ấp ủ bấy lâu nay trong lòng: “Ca ca, xin huynh hãy tha cho Cảnh Minh ca ca đi mà.
Muội đã không sao rồi, uống thuốc là sẽ ổn thôi.
Nếu Lăng tỷ tỷ biết Cảnh Minh ca ca bị phạt thì sẽ không ổn đâu.
Chuyện này đều vì muội mà mọi người đã nảy sinh hiềm khích.”