Chỉ tiếc sau khi xảy ra chuyện như vậy, một cô nương tốt vậy sẽ không thể gả cho hắn được nữa.
Bùi Cảnh Minh thầm thở dài, khi quay lại nhìn Hành Lộ, sắc mặt chàng ta không ổn chút nào.
"Khóc khóc khóc, nàng còn khóc nữa sao? Trước đây ta đã dặn nàng phải bảo đảm an toàn cho con, chỉ được ở trong viện, không được ra ngoài gây chuyện rồi.
Lần này nàng chỉ là bị gán tội đẩy Thanh Đường muội muội xuống hồ thôi.
May mắn là không có chuyện gì xảy ra với muội ấy.
Nàng có nghĩ cho đứa trẻ trong bụng, nhờ nó mà mới có thể cứu sống nàng không?"
Hành Lộ cũng đầy bất bình, giậm chân giận dữ: "Thiếp đã nói với chàng bao nhiêu lần rồi, thiếp không đẩy nàng ấy mà là do nàng ấy tự ngã, sao chàng không tin?"
Nàng ta thật sự hết nói nổi.
Không ai trong nhà tin lời nàng ta nói cả.
Họ đều nói rằng Thẩm cô nương là người bao dung, tốt bụng và là một cô nương tốt hiếm mà thấy được.
Chỉ có nàng ta mới biết rằng mọi chuyện không phải vậy.
Một cô gái ngoan ngoãn, ai lại cố tình nhảy xuống nước đổ oan cho nàng ta trước mặt mọi người chứ?
Một cô gái ngoan ngoãn, ai lại vô tình hay cố ý thổi bùng ngọn lửa to hơn khi mọi người buộc tội, khiến bản thân có tội chứ?
Hành Lộ âm thầm nghiến răng, nàng ta nhất định phải báo thù việc này.
Bùi Lăng, người ở xa nhất, sống trong phủ Trung Cần Bá cũng biết chuyện này.
Nàng bèn tìm cơ hội mời Thẩm Thanh Đường và Bùi Tử Thê đến cùng họ trò chuyện và ngắm hoa.
Hoa cúc đun thành rượu thuốc, lá rụng đem xay ra.
Trò chuyện được nửa chừng, tranh thủ lúc Bùi Tử Thê vắng mặt, Bùi Lăng bèn nắm lấy tay Thẩm Thanh Đường, chân thành nói: “Đệ đệ của ta vốn là kẻ nhu nhược, di nương của ta đã mất sớm, không có ai ở đó để dạy dỗ đệ ấy.
Chỉ là bây giờ, đệ ấy ra mặt và nói với ta rằng lần này muội muội đã bị oan.”
Thẩm Thanh Đường lắc đầu: “Các ca ca, tỷ tỷ đều rất yêu quý muội, muội biết.
Chuyện này nhỏ mà, không thể coi là có lỗi được.
Lăng tỷ, tỷ đừng để trong lòng.”
Nàng trầm tư suy nghĩ, sau đó nhìn cái bụng đã hơi nhô ra của Bùi Lăng, cười nói: “Muội là con út ở trong nhà nên từ nhỏ toàn chạy theo các ca ca, tỷ tỷ chơi đùa.
Hiện giờ đã có người nhỏ hơn muội rồi, thật tốt!”
Rồi nàng còn hỏi thăm về cái thai được bao nhiêu tháng, có biết là nam hay nữ không, Bùi Lăng đều vui vẻ trả lời.
Hai người ngồi nói chuyện một lúc thì Bùi Tử Thê đi tới.
Ba tỷ muội ngồi uống trà và trò chuyện về những chuyện thường ngày, như ngày trước khi Bùi Lăng chưa gả đi.
Buổi tối, xe ngựa của phủ Thừa Bình Hầu tới đón.
Bùi Lăng đích thân tiễn hai người ra xe, Thẩm Thanh Đường nhanh chóng nói: “Lăng tỷ tỷ mau vào trong đi.
Tỷ đang mang thai, người nặng trĩu, không cần tiễn các muội đâu.
Muội có thể tự về được.”
“Đúng đó!” Bùi Tử Thê đã lên xe ngựa, đưa tay vén rèm lên, nói: “Nhị tỷ mau vào nhà đi.
Sau này mà nhớ thì cứ phái người tới nói cho các muội biết, muội với Thanh Đường sẽ tới chơi với tỷ tỷ.”
Bùi Lăng gật đầu, gạt bỏ sự bất an trong lòng, nhìn hai cô nương lên xe ngựa rồi rời đi, sau đó mới quay vào nhà.
Ma ma đi tới cẩn thận đỡ Bùi Lăng bước qua từng bậc thang, nhẹ nhàng nói: “Mấy tháng không gặp, Tứ cô nương và Thẩm cô nương tính tình vẫn như vậy, không thay đổi chút nào, vẫn rất thân thiết với người.”
Một người quá thận trọng, còn một người thì lại quá ngây thơ.
“Tứ muội muội không hề thay đổi, chỉ là vị muội muội Thẩm gia này…” Trong lời nói của Bùi Lăng chứa ẩn ý, nàng ta khẽ thở dài: “Chỉ sợ đã thay đổi khác trước rồi.”