Nàng ngước mắt lên nhìn vị lang quân ngồi đối diện, nước mắt nàng lưng tròng, trông rất đáng thương, “Tông Chi ca ca, muội thật sự không muốn cưới Cảnh Minh ca ca nên mới nghĩ ra kế hoạch ngu ngốc như vậy.”
“Muội muội đừng khóc.”
Bùi Tông Chi cảm thấy nàng không hề có lỗi, nhẹ nhàng an ủi: “Ta hiểu ý của muội.
Việc thành hôn không thể ép buộc được.
Muội muội của ta không còn cách nào khác nên mới làm như vậy.”
Thật là một người ca ca tốt, bất kể Thẩm Thanh Đường có làm sai thì Bùi Tông Chi vẫn luôn đứng về phía nàng.
Sau khi nghe những lời đó, Thẩm Thanh Đường nghẹn ngào khóc không ngừng: “Ca ca thật sự không trách muội sao? Muội chỉ sợ huynh sẽ vì chuyện này mà không quan tâm tới muội nữa.”
“Sao lại thế được.”
Giọng nói của chàng nhẹ nhàng, trong trẻo như gió xuân, dịu dàng thổi qua mặt: “Muội muội đừng lo lắng.”
Bùi Tông Chi nói với giọng điệu tự trách: “Nói cho cùng thì ta cũng có một phần lỗi.
Nếu lần này ta không tới Vĩnh Châu thì Tây viện cũng sẽ không có ý nghĩ này.
Là ta không bảo vệ tốt cho muội.
Muội muội đừng tự trách bản thân về chuyện này nữa.”
Ánh mắt của Bùi Tông Chi vô cùng chân thành.
Thẩm Thanh Đường cụp mắt xuống, nhỏ giọng nói: “Ca ca đừng lo lắng, Thanh Đường nào có thể trách huynh được chứ.”
Cuối cùng, nàng cũng đã bình tĩnh trở lại.
Trời đã tối, Thẩm Thanh Đường đứng dậy cáo từ rồi quay trở về Hàm Tuyết Viện.
Thái Vi đang đứng bên ngoài cửa đợi nàng.
Đường từ viện của Bùi Tông Chi tới Hàm Tuyết viện khá xa nên Thẩm Thanh Đường với Thái Vi đã vòng theo đường bên bờ hồ trở về, họ đã gặp Hành Lộ.
Nàng ta vẫn rất tức giận về chuyện lúc đó.
Thấy xung quanh không có ai, nàng ta trực tiếp dang tay chắn trước mặt họ, nhất quyết đòi Thẩm Thanh Đường một lời giải thích.
“Thẩm Thanh Đường, tại sao ngươi lại gài bẫy hãm hại ta?”
Biết nàng ta có ý định xấu nên Thái Vi đã tiến lên phía trước mắng Hành Lộ một cách gay gắt: “Hành Lộ.
Người có gan lớn thật đó.
Một nha hoàn thấp bé như ngươi cũng dám lên tiếng chất vấn cô nương nhà ta sao?”
“Người tưởng cô nương nhà ngươi cao quý lắm sao?” Hành Lộ chống tay lên hông, hừ lạnh: “Nàng ta chỉ là một đứa trẻ không nhà không cửa được Bùi lão phu nhân nhặt về nuôi, ngươi thật sự nghĩ nàng ta là tiểu thư của cái phủ này sao?”
Vừa nói, nàng ta vừa tức giận nhìn Thẩm Thanh Đường đang đứng ở phía sau Thái Vi, nghiến răng nghiến lợi nói: “Thẩm Thanh Đường, ngươi thật xấu xa.
Hôm đó, rõ ràng ta không hề chạm vào ngươi nhưng ngươi lại cố tình rơi xuống nước để đổ oan cho ta.”
“Ngươi nói đi, rốt cuộc người có ý gì vậy?”
Nàng ta tức giận lao tới nhưng Thái Vi đã kịp chặn lại, nàng ta giơ tay đánh Thái Vi.
Có người đã nắm lấy cánh tay nàng ta.
Thẩm Thanh Đường siết chặt cổ tay Hành Lộ, vẻ mặt bình tĩnh, nói: “Lại nữa, bài học lần trước ngươi chưa học đủ sao? Còn muốn đánh người?”
Ánh mắt Thẩm Thanh Đường nhìn Hành Lộ vô cùng lạnh lùng, khiến nàng ta chợt nhớ ánh mắt của Bùi Tông Chi ở từ đường ngày hôm đó.
Ánh mắt đó vừa lạnh lùng, vừa đáng sợ như có thể giết chết người.
Nàng ta nhất thời sợ hãi, nói lắp bắp: “Ngươi… rốt cuộc ngươi muốn làm gì?”
Nàng ta sợ hãi lùi về sau, nhưng Thẩm Thanh Đường vẫn nắm chặt lấy cổ tay của nàng ta, “Ta… ta nói cho ngươi biết… Ta đang mang trong mình giọt máu của Tam công tử.
Nếu ngươi động đến ta, Tam công tử nhất định sẽ không tha cho ngươi.”
Nàng ta sợ hãi tiếp tục lùi lại, Thẩm Thanh Đường cũng không chịu yếu thế mà bước tiến lên.
Phía sau là hồ nước, nếu không cẩn thận có thể bị ngã xuống.
“Ta nói này, nếu giờ ta đẩy ngươi xuống đó…”
Thẩm Thanh Đường nhìn thẳng vào mắt nàng ta, trong mắt tràn đầy sát khí, “Giờ là cuối thu, nước trong hồ rất lạnh, nếu rơi xuống đó, không biết ngươi có thể giữ được đứa bé không?”
“Ngươi dám?” Sắc mặt Hành Lộ tái nhợt, nàng ta đang rất sợ hãi.