“Được.
” Thẩm Thanh Đường đồng ý, sau đó ngẩng mặt ngọt ngào nói với chàng ấy: “Ca ca, trên đường về nhớ cẩn thận.
”
Buổi tối không còn chuyện gì nữa, Thẩm Thanh Đường cáo từ Bùi lão phu nhân rồi trở về phòng nghỉ ngơi.
Thái Vi đang phân loại giấy lụa để chép kinh trong phòng, nàng ta mang theo nghiên mực trắng mà Bùi Tông Chi đưa cho, đặt lên bàn.
Thẩm Thanh Đường vô tình nhìn thấy, hỏi cô: “Sao em lại mang thứ này theo?”
Thái Vi khó hiểu: “Lần trước không phải cô nương từng nói mực trong chùa khó dùng, bảo em lần sau nhớ mang nghiên mực ở nhà theo sao?”
Quả thực có chuyện như vậy.
"Giờ không cần nữa.
"
Thẩm Thanh Đường nói: “Cứ cất đi.
”
Nàng không muốn sống trong phòng từng gặp ác mộng với chàng ấy, cũng không muốn sử dụng những thứ chàng ấy gửi đến.
Nàng sợ mọi thứ về chàng ấy, luôn chỉ muốn tránh xa chàng ấy ra.
Nhưng bây giờ vẫn chưa được.
Nàng vẫn phải đợi, chờ mọi chuyện ổn thỏa, chỉ cần nàng được ghi tên vào tên vào dưới danh nghĩa của Bùi phu nhân, ngóng trông cuộc hôn nhân mà bản thân hằng mong mỏi sẽ đưa nàng về phía nam.
Thẩm Thanh Đường đang bận tâm, ngay cả Thái Vi cũng có thể nhìn ra: "Dạo này cô nương làm sao vậy? Kể từ khi đại công tử trở về, hình như tâm trạng của cô nương không ổn cho lắm.
"
Lúc trước nàng chưa bao giờ tỏ ra như thế.
Nàng luôn là cô gái giỏi giả vờ nhất, dù trong lòng rất sợ hãi nhưng trên mặt không bao giờ tỏ ra rụt rè.
Luôn mỉm cười, luôn làm mọi người hài lòng.
Thẩm Thanh Đường lắc đầu đi đến ngồi bên cửa sổ.
Đêm trăng cực kỳ lạnh lẽo, nàng ngẩng đầu nhìn trăng hồi lâu, đột nhiên hỏi Thái Vi: "Thái Vi, em còn nhớ chuyện gì xảy ra ở Lăng Xuyên không?"
"Em làm sao nhớ kỹ được.
"
Thái Vi thu hồi nghiên mực màu trắng, thuận miệng trả lời: "Lúc đó em và cô nương mới mấy tuổi thôi, không bàn tới Lăng Xuyên, thậm chí em còn chả nhớ làm sao mình tới phủ Thừa Bình Hầu cơ.
”
Thái Vy bằng tuổi nàng.
Nàng ta là một nô tỳ được sinh ra trong nhà họ Thẩm, lớn lên cùng với Thẩm Thanh Đường.
Sau khi nhà họ Thẩm trải qua biến cố liến, cả hai chỉ còn cách nương tựa lẫn nhau.
“Nhưng ta vẫn nhớ.
”
Thẩm Thanh Đường cụp mắt xuống với vẻ mặt tiếc nuối.
Nàng vẫn nhớ mọi thứ.
Nhà họ Thẩm không phải là một gia tộc lớn ở Lăng Xuyên nhưng cũng là một gia tộc giàu có.
Phu thê nhà họ Thẩm chỉ có một nữ quyến, lúc nào họ cũng yêu thương để mắt nàng, ước gì có thể nhặt được những vì sao trên trời cho nàng.
Trong 5 năm đầu đời, nàng sống rất hạnh phúc, cũng có được tự do, có thể nói là cô nương hạnh phúc nhất thế gian.
Nhưng thời gian tốt đẹp không kéo dài được lâu.
Năm đó, một trận dịch hạch bùng phát ở Lăng Xuyên, phụ mẫu lẫn người thân của nàng đều chết trong trận dịch này.
Nàng cùng với Thái Vi lang thang khắp nơi, cuối cùng được đưa đến phủ Thừa Hầu Bình.
Thẩm Thanh Đường vẫn còn nhớ hôm đó ở bầu trời kinh thành mưa rất to.
Người phụ nữ tốt bụng đưa nàng đến đây đã nói với nàng rằng: "Nghe này, đợi một lát nữa gặp những người ở phủ Thừa Bình Hầu, cô nương phải khóc thật nhiều đấy có biết không? Nhất định phải khiến bọn họ thương hại cô nương, để cả nhà bọn họ yêu thích cô nương.
Chỉ có như vậy, cô nương và Thái Vi mới sống được.
”
Bà lấy trong túi ra một chiếc khóa nhỏ bằng vàng, đặt vào tay Thẩm Thanh Đường: “Đây là tín vật giữa tổ mẫu của cô nương và Bùi lão phu nhân, cô nương cứ cầm lấy nó, sau đó theo chân bọn họ nói mình là nữ quyến duy nhất của nhà họ Thẩm ở Lăng Xuyên.
Bọn họ chắc chắn sẽ giữ lại cô nương.
”