Sau đó, hắn ta đứng dậy đóng sầm cửa lại rồi đi ra ngoài.
Ngày đó, Thẩm Thanh Đường nói rất đúng, cho dù nàng có nói sự thật thì sẽ chẳng có ai tin đâu.
Hành Lộ hiểu được điều này, nàng ta tuyệt vọng tới mức dựa vào giường khóc lóc thảm thiết.
Bùi Cảnh Minh đi ra từ phía cửa tây thì gặp Thẩm Thanh Đường đang đi đến Phật đường.
Nhìn thấy vẻ mặt tức giận của hắn, nàng lo lắng hỏi: “Cảnh Minh ca ca làm sao vậy?”
“Là Thanh Đường muội muội à?”
Khi nhìn thấy Thẩm Thanh Đường, vẻ mặt của hắn cũng dịu đi đôi chút, thở dài nói: “Là chuyện của Hành Lộ trong viện của ta, nàng ta biết chuyện ta sắp thành hôn nên đang làm ầm ĩ lên.”
Nàng nhẹ nhàng an ủi hắn, “Cảnh Minh ca ca, huynh đừng tức giận.
Hành Lộ chỉ là quan tâm đến huynh nên mới làm vậy thôi.
Nàng ta còn đang mang thai đứa con của huynh, huynh nên để ý nàng ta một chút.”
Thật là một cô nương ngoan ngoãn, hiểu chuyện, khác hẳn với cái người chanh chua, đanh đá trong viện vừa cãi nhau kịch liệt với mình.
Bây giờ hắn ta thấy rất hối hận, không hiểu sao lúc đó lại mê mẩn Hành Lộ, còn để nàng ta mang thai con của mình.
“Muội không cần nói thay nàng ta.”
Bùi Cảnh Minh lắc đầu, hắn ta thở dài: “Ta cảm thấy rất xấu hổ với muội.
Muội không biết đấy thôi, vừa nãy lúc cãi nhau, nàng ta còn lôi muội vào nữa chứ.
Nàng ta nói hôm đó là muội tự nhảy xuống hồ chứ không phải nàng ta đẩy.”
Thẩm Thanh Đường nghe xong, nhẹ nhàng hỏi: “Thật sao?”
Hắn lại nói thêm như thể bày tỏ tâm ý của mình: “Muội muội đừng lo, ta tin tưởng muội.
Chúng ta lớn lên cùng nhau, ta còn không biết muội là người như nào sao?”
Nàng dịu dàng mỉm cười, “Ca ca tin tưởng muội thật tốt.”
Sau khi, Bùi Cảnh Minh rời đi, Thái Vi đứng sau cái cây nghe toàn bộ câu chuyện, lo lắng đi tới hỏi: “Cô nương, Hành Lộ đã nói chuyện đó với Tam công tử, chúng ta nên làm gì tiếp theo?”
“Sợ gì chứ.” Thẩm Thanh Đường cũng không quan tâm lắm, nàng cấm lấy cánh hoa cúc, uể oải nói: “Nàng ta nói gì thì kệ đi, chả ai tin chuyện đó đâu!”
Nàng đến Phật đường, tình cờ Bùi Tông Chi cũng ở đó, đang cùng Bùi lão phu nhân thảo luận về chuyện thành hôn của Bùi Cảnh Minh.
“Tổ mẫu, ca ca.” Nàng khẽ gọi, nghiêng đầu hỏi: “Không biết tổ mẫu với ca ca đang bàn chuyện ở đây, có phải con đã quấy rầy hai người rồi phải không?”
Giọng nói của nàng rất ngọt ngào, nụ cười cũng rất đáng yêu.
Bùi lão phu nhân mỉm cười vẫy tay bảo nàng tới ngồi bên cạnh mình, “Không quấy rầy, con đến đúng lúc lắm.
Chúng ta đang nói chuyện, con cũng nghe chút đi.
Về việc thành hôn, năm nay con cũng đủ tuổi rồi, về suy nghĩ một chút đi.”
“Tổ mẫu…”
Bùi Tông Chi đang ngồi bên cạnh, nàng xấu hổ tới mức nắm lấy tay Bùi lão phu nhân, nói: “Tổ mẫu đừng trêu chọc con nữa, con chưa muốn đi đâu.”
“Được rồi, không đùa nữa.”
Bùi lão phu nhân cười lớn, bà nhẹ nhàng vỗ vào tay Thẩm Thanh Đường, xúc động nói: “Khi con mới tới Bùi gia, lúc đó con nhỏ xíu à, người rất gầy gò, trông rất đáng thương.”
“Bây giờ thì tốt rồi.
Ta thấy con với Yến Thành cũng khá thân thiết đó, tổ mẫu rất vui mừng.
Nếu con có thể tìm được một mái ấm tốt, thì ta đã xứng đáng với sự giao phó của ngoại tổ mẫu con trước khi mất rồi.”
Nói đến đây, bà lão không khỏi rơi nước mắt.