Tước Trong Lồng Ta Bị Huynh Trưởng Cố Chấp Cưỡng Chế Ái



Thẩm Thanh Đường tựa đầu vào vai bà, “Tổ mẫu.

Trong lòng Thẩm Thanh Đường, người chính là tổ mẫu ruột của con.”


Nàng lại đưa mắt nhìn về phía Bùi Tông Chi, ánh mắt dịu dàng, “Các ca ca tỷ tỷ trong nhà cũng chính là người thân của con.”



Bùi Tông Chi lặng lẽ nhìn nàng, lông mày khẽ cong lên, nụ cười hết mực dịu dàng.


Rõ ràng là vẫn giống với trước đây.


Tuy nhiên, Thẩm Thanh Đường lại cảm thấy có cái gì đó khác khác.


Vào ngày thành hôn của Bùi Cảnh Minh, Thẩm Thanh Đường cũng đi theo Bùi Tử Thê ra sân trước để giúp đỡ.


Cả phủ rất nhộn nhịp, tân nương trùm khăn trùm đầu màu đỏ tươi, chậm rãi bước vào, trên tay còn cầm một tấm vải lụa.


Từ giờ trở đi, cô nương nhà họ Tào đã chính thức trở thành con dâu nhà họ Bùi.


Thẩm Thanh Đường im lặng đứng nhìn, trong mắt tràn đầy hy vọng.


Nếu mọi việc diễn ra suôn sẻ thì nàng với Yến Thành chắc chắn sẽ hạnh phúc như vậy.


Yến Thành cũng tới dự, hắn nhìn qua các vị khách trong đại sảnh, rồi lặng lẽ đi tới nắm lấy tay Thẩm Thanh Đường, nhỏ giọng nói với nàng: “Ta đã gửi thư cho cha mẹ rồi, muội muội yên tâm, ta sẽ sớm tới cầu thân muội.”


Giữa tiếng ồn ào của các vị khách khứa, nàng ngại ngùng đỏ mặt cúi xuống.


Lúc này, công chúa Chiêu Hòa cũng có mặt ở đó.


Nàng ta đã nhân lúc không có ai để ý đã lẻn vào Thừa Bình Hầu phủ.

Tận mắt chứng kiến cảnh tượng hai người thể hiện tình cảm, thậm chí còn lén lúc nắm tay nhau.


Đó chính là Thẩm Thanh Đường?


Nàng ta khẽ nghiến răng nghiến lợi, trong lòng tràn ngập oán hận.


Sẽ sớm có cơ hội thôi.


Lãnh thổ Đại Lương rộng lớn, hàng năm trong cung đều tổ chức lễ hội săn bắn mùa thu với sự tham gia của các quan lại đại thần, các hoàng tử, công chúa, các công tử, tiểu thư nhà quyền quý.


Lễ hội săn bắn này là để cầu cho mưa thuận gió hòa, đất nước càng ngày càng lớn mạnh, dân chúng luôn được ấm no hạnh phúc.


Thẩm Thanh Đường vốn không muốn đi, nhưng vì lần trước nàng đã tham dự bữa tiệc Trung thu, mọi người đều biết mặt nên hiện giờ rất khó từ chối.


Bùi Tử Thê đến thuyết phục nàng đi: “Đi săn thú vị lắm đó.

Có thể cưỡi ngựa đi ngắm cảnh núi non trùng trùng điệp điệp, còn có thể ăn thịt tươi ngon.

Đúng rồi, muội muội, không phải muội không thích thỏ sao? Ta có thể bắt cho muội hai con thỏ, rồi chúng ta sẽ nướng lên ăn, rất ngon luôn.”


Thẩm Thanh Đường không khỏi cau mày, nói: “Tử Thê tỷ tỷ, muội thích thỏ và muội muốn nó sống.”


Bùi Tử Thê có chút kinh ngạc, sau đó thờ ơ xua xua tay, “Ồ, vậy sao? Mà nó cũng như nhau thôi.”


Chúng như nhau sao? Phải là hoàn toàn khác nhau.


Còn một chuyện nữa, Thẩm Thanh Đường cụp mắt xuống, cầm lấy chiếc khăn trong tay, nói: “Muội không biết cưỡi ngựa.”


Sức khỏe nàng từ nhỏ đã không tốt, tính tình cũng trầm lặng.


Trong khi Bùi Tử Thê có thể cưỡi ngựa chạy thì nàng thậm chí còn không thể ngồi vững trên lưng ngựa.

Lần trước, sau khi cố gắng leo lên lưng ngựa vài lần thì nàng đã leo lên được, nhưng không hiểu sao bỗng nhiên con ngựa lại sợ hãi, nó nhảy lên, hất nàng ngã xuống đất.


Sau lần đó, nàng bị thương nặng tới mức phải nằm trên giường suốt hai tháng liền.


Bùi Tông Chi bình thường luôn dịu dàng nhưng đã mất bình tĩnh và trừng phạt nghiêm khắc Bùi Tử Thê, còn ra lệnh cấm từ sau không được đưa nàng đi cưỡi ngựa nữa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận