“Từ Lộc tại đây, đa tạ Bùi đại nhân!”
Hắn ta quỳ xuống vái lạy.
Bùi Tông Chi bình tĩnh nhìn, ánh mắt không chút gợn sóng, “Từ đại nhân yên tâm, ngài có gì muốn nói thì nói tiếp đi.”
Bùi Tông Chi dựa lưng vào chiếc ghế tựa, im lặng lắng nghe.
Hoá ra đằng sau vụ cứu trợ Vĩnh Châu còn có một câu chuyện khác.
Vĩnh Châu ẩm ướt, quanh năm mưa nhiều, lũ lụt xảy ra thường xuyên, triều đình hàng năm đều sẽ chuyển một số tiền lớn tới để cứu trợ thiên tai, điều này đã khiến mấy tên quan tham tiền chú ý tới.
Tuy nhiên, Vĩnh Châu năm nay không có lũ lụt nhưng quan lại địa phương vẫn báo về kinh là có lũ lụt xảy ra.
Triều đình đã chuyển một số tiền lớn tới cứu trợ thiên tai, nhưng phần lớn số tiền đã lọt vào tay Hộ bộ Thượng thư Từ Lộc.
“Lúc đó, ta chỉ nhất thời hồ đồ.” Từ Lộc nói tiếp: “Lúc đó, Lý Phương, quan lại Vĩnh Châu đã nói cho tôi biết rằng ở kinh thành đã có người phụ trách chuyện này, sẽ không để lộ ra ngoài.
Tôi đã tin tưởng hắn nên mới đồng ý làm chuyện này.”
Bùi Tông Chi hỏi tiếp: “Từ đại nhân có thấy mặt người đó chưa?”
“Chưa từng gặp.” Từ Lộc lắc đầu, “À gặp rồi.
Lúc đó, hắn ta đội một chiếc mũ có màn che, tôi không nhìn rõ mặt, tôi chỉ nhớ trên thắt lưng của hắn có một cái ấn ngọc.
Tôi đã từng thấy chiếc ấn ngọc này trước đây.
Vào năm Thiên Thanh thứ mười ba, Bệ hạ đã tổ chức tiệc chiêu đãi các quan chức cấp hai trở lên, trong bữa tiệc, ngài ấy còn ban cho mỗi người một con dấu ngọc.”
Bùi Tông Chi nghe thấy điều này, chàng lấy từ trong túi ra một thứ gì đó rồi đưa cho hắn ta xem, “Từ đại nhân nhìn xem, có phải là chiếc ấn ngọc này không?”
Từ Lộc cẩn thận nhìn một lát rồi nói: “Chính là nó.”
Hắn ta có chút ngạc nhiên vì Bùi Tông Chi cũng có thứ này.
Bùi Tông Chi thấy vẻ mặt có chút nghi ngờ của hắn ta, khẽ mỉm cười nói: “Vậy là Từ đại nhân không biết rồi, năm đó ta đỗ tiến sĩ rồi vào Hàn Lâm viện, Bệ hạ rất vui mừng nên đã cho phép ta cùng tới dự bữa tiệc.
Thật trùng hợp, ta có đưa nó cho một người nhờ đem tới Vĩnh Châu gặp đại nhân, vậy mà ông vẫn còn nhớ.”
Từ Lộc đột nhiên hiểu ra: “Là ngươi?”
Hắn ta không thể tin được, “Người mà Lý Phương nhắc đến thực sự là ngươi sao? Tại sao ngươi lại gài bẫy ta?”
Cuối cùng, đầu óc hắn ta cũng nhạy bén hơn rồi.
Có vài người ở trong kinh thành đã cố tình tham nhũng tiền cứu trợ.
Làm như vậy là để tạo ra một cái bẫy cho mấy tên tham quan thật sự nhảy vào.
“Cũng không có gì đâu.” Bùi Tông Chi bình thản nói tiếp: “Chỉ là thấy Từ đại nhân ngồi ở vị trí này quá lâu rồi, nên xuống để người khác lên thay thôi.”
Từ Lộc còn muốn nói thêm điều gì đó nhưng đã bị một con dao nhọn đâm vào ngực.
Đôi mắt hắn ta trợn tròn tràn đầy sự hoài nghi, cuối cùng thì bất đắc dĩ nằm xuống.
Chết không nhắm mắt.
Bùi Tông Chi cũng là người tốt bụng, chàng đã giơ tay lên vuốt mắt hắn ta nhắm lại, sau đó nhét con dao đẫm máu vào tay hắn ta, tạo hiện trường như thể hắn ta tự sát.
Sau khi mọi chuyện được xử lý xong xuôi, Bùi Tông Chi bình thản mở cửa bước ra ngoài.
Nghiễn Thư liếc vào trong phòng, xin chỉ thị, “Công tử, ngài muốn xử lý như thế nào?”
Bùi Tông Chi rất bình tĩnh ra lệnh: “Giao thi thể của Từ Lộc và bằng chứng tham nhũng của hắn cho giám sát Viên, nói rằng Từ Lộc đã phạm tội, tất cả là lỗi của một mình hắn ta.
Để không làm tổn hại đến gia đình, hắn ta đã tự sát để tạ tội với Bệ hạ.”
Nghiễn Thư nhận lệnh và bắt đầu làm việc.
Cách cửa chính không xa, có một bóng người nhỏ bé đang ẩn nấp nhìn vào trong đây.
Bùi Tông Chi bước tới.