#Tuổi 17 Của Y Na Và Oan Hồn
9
Cô khẽ cựa quậy, mi mắt cô động đậy mở ra. Cô ấy đã tỉnh
"Anh là ai ? "
"Lưu Hạo, tôi là Lưu Hạo. Em nhớ chứ ? " hắn dịu dàng, ôm lấy người cô vào lòng
"Còn tôi là ai ? "
"Em là Y Na, là vợ của tôi. Em phải nhớ điều đó, được không ? "
Nghe hắn nói như thế, cô liền gật đầu. Hắn đã cứu cô ra khỏi hủ hài cốt, ngay lúc bà ta không để ý, hắn đã đem hồn cô rời khỏi. Nhưng không may, khi cứu cô rời khỏi cô lại bất tỉnh, lợi dụng thời cơ đó, hắn đã xoá đi trí nhớ của của Y Na, để cô không còn nhớ những chuyện gì của trước kia nữa, vì hắn muốn cô ở cạnh hắn, mãi mãi không trở về.
Hắn như giam lỏng cô ở một nơi khác, để bà ta tưởng rằng linh hồn của cô đã không còn nữa, đã bị ngọn lửa hôm đó thiêu rụi. Bà ta luôn muốn Y Na phải đau khổ, nhưng hắn lại không muốn điều đó, hắn muốn bảo vệ vợ của hắn.
Trời đã sáng, theo thường lệ ông Mã thức giấc, bước ra sau nhà. Ông hoảng hốt khi thấy bà Nhiên nằm gần ngôi mộ, người ngợm lắm lem, toàn thân đầy máu. Ông chạy lại gần, hai tay run rẩy ôm lấy thân thể vợ mình lên
"Bà ơi, bà bị làm sao thế này ? Mau tỉnh dậy đi " ông kêu mãi, bà Nhiên vẫn không động đậy gì, ông Mã đưa tay lên bắt mạch cho bà thì... Tim bà đã ngừng đập, hơi thở cũng ngưng từ lúc nào! Ông đau lòng, ôm lấy thi thể vợ mình mà, không tin đây là sự thật. Vợ của ông đã đi rồi sao ? Bà đã đi theo cùng với đứa con gái nhỏ của ông rồi sao ?
"Bà ơi, sao bà đi tìm Y Na mà không nói tôi theo cùng... Bà cứ vậy mà đi với con thì tôi biết phải làm sao hả bà ? "
Ông đau khổ, ôm chặt lấy bà mà bật khóc nức nở. Bàn tay già nua của ông nắm chặt lấy tay bà, ông vẫn không thể tin được ông đã mất đi bà, mất đi người vợ, người bạn mà ông đã sống chung biết bao nhiêu năm trời. Khi Y Na mất, ông chỉ còn mỗi mình bà, bây giờ bà cũng bỏ ông đi thì ông biết sống làm sao ?
"Lưu Hạo, tại sao tôi lại không nhớ gì hết ? "
Y Na thẩn thờ, ngồi trên vách đá, mắt đưa nhìn viên ngọc đang chiếu lấp lánh trong rất lạ
"Em không cần nhớ gì hết, chỉ cần nhớ chồng em là tôi ! "