Nhiếp Minh Châu túm Tống Hi ra ghế sau ngồi cùng mình.
Cho đến khi xe lăn bánh, Tống Hi mới bình tĩnh lại, cũng ý thức được bản thân vừa phạm phải một cái sai lầm ngu xuẩn cỡ nào.
Buổi chiều nhìn thấy Nhiếp Dịch cô nên nhận ra mới phải, đáng tiếc là cô không để ý.
Sau đó Nhiếp Minh Châu nói trong nhóm rằng cô ấy biết chuyện CEO sẽ thay đổi, nhưng cô lại chẳng chịu liên tưởng đến nhau.
Họ Nhiếp không phải là một họ phổ biến, thân phận đương nhiên không thấp, một người vào Quản lý tập sự thế này thì giữa hai người họ có thể không liên quan đến nhau sao?
Tống Hi thấy Nhiếp Minh Châu cứ nhìn mình cười trộm, không khỏi cười bất đắc dĩ: “Đáng ra tớ nên nghĩ đến.” Hai người hẳn là họ hàng gần, chỉ là trước kia hiếm khi gọi thẳng tên Nhiếp Dịch nên nhất thời não ít nếp nhăn đi.
“Hả?” Nhiếp Minh Châu lại không hiểu, “Có ý gì?”
Tống Hi sửng sốt, bỗng nhớ ra Nhiếp Minh Châu không biết cô và Nhiếp Dịch có quen nhau, ão não ngay, nghĩ thầm sao hôm nay lại phạm phải nhiều sai lầm ngu xuẩn thế chứ.
Theo phản xạ nhìn kính chiếu hậu, không ngờ Nhiếp Dịch cũng đang nhìn cô, ánh mắt hai người chạm nhau, Tống Hi dời đi trước.
May mắn thay Nhiếp Minh Châu không để trong lòng, cô ấy giảo hoạt nói: “Lúc các cậu đi họp chắc là đã gặp chú nhỏ tớ rồi nhỉ….
À đúng rồi, chú nhỏ, đây là Tống Hi chung Quản lý tập sự với cháu, trước đây bọn cháu đều làm ở bộ phận Sản Phẩm trước khi luân chuyển công tác đó.”
Nhiếp Dịch lái xe, ừ chiếu lệ.
Nhiếp Minh Châu bĩu môi, che miệng kề sát bên tai Tống Hi, thỏ thẻ: “Đừng để ý nhé, chú nhỏ tớ thế đấy, ít nói, người thì kỳ cục khó chịu, dù sao cũng lớn tuổi, cậu hiểu mà…”
Tống Hi bối rối, thầm nghĩ, tớ không hiểu vụ này thì liên quan gì đến tuổi tác?
Nhiếp Minh Châu nhanh chóng chêm thêm một câu: “Còn FA…”
Tống Hi gật đầu, tựa như đã hiểu.
“Minh Châu.” Nhiếp Dịch đột nhiên lên tiếng, giọng nói không nghiêm khắc lắm nhưng lại làm cho người nghe nhận ra được có ý cảnh cáo trong đấy.
Nhiếp Minh Châu ngồi nghiêm người ngay, thả lỏng giọng: “Chú nhỏ tớ ngày thường tốt tánh lắm, chỉ là trong công việc thì nghiêm túc hẳn, ai làm tệ là bị chửi….
Như bộ phận Thương Mại bọn tớ này, đúng không…chú nhỏ?”
Nói đến đây Nhiếp Minh Châu không nhịn được, giọng điệu cũng lạnh tanh dần.
Nhiếp Dịch bình tĩnh đáp: “Chú có chửi team?”
Nhiếp Minh Châu bị kìm lại, đúng là không có thật, anh chỉ nêu ra mấy vấn đề mấu chốt với Tưởng Lỗi, còn đâu người chửi là Tưởng Lỗi.
“Thì cũng là chú chỉ điểm.” Nhiếp Minh Châu tức giận, nhìn sang Tống Hi thì lại nhớ ra, “Chú nhỏ, bộ phận Đài Mạng của Tống Hi có phải là báo cáo ổn lắm không? Trong các bộ phận thì xem như tốt nhất nhỉ?”
Tống Hi dựng lỗ tai lên nghe.
Nhiếp Dịch: “Bình thường.”
Tống Hi: “…….’
Nhiếp Minh Châu nói: “Không sao, tớ phiên dịch cho, ý chú nhỏ tớ là, bình thường nghĩa là không tệ lắm đó.”
Tống Hi mỉm cười.
Trước kia cô không biết Nhiếp Dịch lại hà khắc thế đấy.
Còn nhớ lúc anh dạy cô phát âm tiếng Anh, anh giảng vài lần, có mấy từ cô phát âm mãi không chuẩn, Nhiếp Dịch liền tách từng từ một ra dạy cô, sau đó cô cũng nói lưu loát hơn, Nhiếp Dịch mới vỗ đầu cô khen ngợi: “Giỏi quá.”
Trong xe an tĩnh lại, Tống Hi nhìn cảnh phố xá bên ngoài xe, đột nhiên phát hiện ra sự lạ, bèn bảo: “Đây không phải đường về nhà tớ?”
Nhiếp Minh Châu cũng ‘ồ’ một tiếng: “Chú nhỏ ơi, nhà Tống Hi ở Cảnh Hòa Viên gần công ty đó, không biết thì để cháu mở Google Map nhé?”
Nhiếp Dịch: “Không cần, đưa cháu về trước.”
Nhiếp Minh Châu khó hiểu: “Vậy chú phải đi một vòng nữa ạ?”
Nhiếp Dịch nói: “Chú ở thành Tây.”
“Ồ.” Nhiếp Dịch ở ngoài, không hay về nhà lắm nên Nhiếp Minh Châu cũng quen, giải thích cho Tống Hi: “Nhà chú mình ở gần công ty, vậy lát nữa hai người cùng về.”
Nhà họ Nhiếp là một khu biệt thự ở thành Bắc, chờ khi Nhiếp Minh Châu vào nhà rồi, Nhiếp Dịch vẫn không khởi động xe.
Tống Hi nghi hoặc, chỉ là vẫn không hỏi thêm.
Một lúc lâu sau, Nhiếp Dịch mới bất đắc dĩ nói: “Cháu lên trước ngồi.”
Bấy giờ Tống Hi mới nhận ra, mặt ửng đỏ đôi chút.
Trong xe chỉ còn có hai người, cô mà ngồi ghế sau thì đúng là không lễ phép lắm.
Nói thật, bây giờ cô muốn tự về nhà hơn, chứ ngồi cùng Nhiếp Dịch nữa thì không biết xấu hổ đến chừng nào.
Trên đường về rất im lặng, thời gian qua lâu hai người không ai nói với ai câu nào.
Tống Hi thì không biết nói gì.
Lâu quá không gặp, có chăng Nhiếp Dịch nhớ cô được bao nhiêu, có khi không còn nhớ gì nữa rồi, hoặc nhớ được chút chút, nhưng dù thế nào thì hai người cũng không tính là quen thuộc.
Cô và Nhiếp Dịch quen nhau từ rất lâu, nhưng số lần tiếp xúc với nhau thì lại ít ỏi, hơn nữa lúc đó Nhiếp Dịch chỉ mới hai mươi tuổi hơn, trong mắt cô, người dưới ba mươi thì vẫn cùng thế hệ với mình, còn bây giờ anh đã lớn đến chừng tuổi này rồi, khí chất trên người Nhiếp Dịch đã chín muồi, lại còn là bậc cha chú, vậy nên cô càng không dám tùy tiện gợi chuyện, miễn cho dính đề tài vi phạm, có vẻ không tôn trọng anh.
Trái lại Nhiếp Dịch đột nhiên lên tiếng: “Tốt nghiệp rồi?”
Tống Hi làm bộ nhìn ra cửa sổ, tránh nói mấy lời xấu hổ, nghe anh hỏi thì thở hắt ra, thì ra anh còn nhớ mình, thế là gật đầu: “Tốt nghiệp vào hè năm nay ạ.”
Nhiếp Dịch nói: “Trưởng thành nhanh quá, mới đấy mà đã đi làm rồi.”
Anh vừa nói xong, Tống Hi càng thấy anh hệt như một trưởng bối, bình thường người lớn mà gặp con cháu đều kiểu mở đầu như, ‘ối chà, nhiều năm không gặp, lớn tướng thế này rồi à! Đây già quá rồi mà!’, quả nhiên Nhiếp Dịch thật sự rất giống mấy người trong họ hàng đấy lắm.
Nghĩ đến chuyện dùng phong thái đối xử với phụ huynh để đối diện với Nhiếp Dịch, Tống Hi cũng thả lỏng không ít, thậm chí còn chủ động cảm khái: “Đúng vậy, không ngờ có thể gặp lại ngài, nhiều năm rồi chúng ta không gặp lại mà?”
Nhiếp Dịch: “Ừ, hai năm….”
Tống Hi: “Đã năm năm….”
Tống Hi và Nhiếp Dịch cùng thốt lên, nhưng số năm lại không giống nhau.
Tống Hi: “…………….”
Nhiếp Dịch cũng không nói nữa.
Tống Hi xấu hổ nghĩ thầm, không lẽ Nhiếp Dịch nhận sai người? Tưởng cô là người nào đó cùng tuổi à? Vậy mà câu năm năm của cô cứ như vả mặt trưởng bối vậy, người lớn có thể nhớ được cô đã là tốt lắm rồi, cô còn muốn người ta phải nhớ kỹ thời gian à, thế không phải là gây phiền hà cho họ sao?
Như lúc tết về, dòng họ hỏi con bé sắp vào đại học à, con bé lại không có mắt nói, cháu tốt nghiệp rồi.
Vậy họ hàng đấy phải làm sao đây? Chỉ có thể xấu hổ cười ha ha, nói, thế à, xem đầu óc bác này, nhớ không nổi rồi!
Tống Hi thấy bản thân thất lễ quá, đành phải giảm bớt bầu không khí xấu hổ: “Ha ha…hai hay năm năm, cùng là rất lâu không gặp rồi.”
Nhiếp Dịch không tiếp lời.
Tống Hi nghĩ thầm, vị trưởng bối này thật là, cho chú bậc thang, sao chú không chịu xuống thế hả?
Nhưng cứ xấu hổ thế này cũng không ổn lắm, Tống Hi phận làm con cháu phải kiếm chuyện thôi: “Nghe Minh Châu nói, có thể ngài sẽ đến công ty bọn cháu nhận vị trí của Sếp Tưởng ạ?”
Lúc này Nhiếp Dịch mới nhạt nhẽo ừ một tiếng.
Tống Hi khó hiểu hỏi: “Lúc cháu tìm kiếm về công ty có xem qua các cổ đông chủ chốt, sao không thấy có tên ngài?”
Lúc cô tìm công ty để apply vào thật sự đã lên mạng tra rất kỹ, Chủ tịch Công ty Khoa học-Kỹ thuật Không Cốc, CEO, CFO, CTO của Thiểm Động Video, các chức vị quan trọng ấy, rõ ràng không hề có tên nào quen thuộc cả.”
Nhiếp Dịch vặn lại: “Cháu xem những thứ đó làm gì?”
Tống Hi bị hỏi ngược, một lát sau mới đáp: “Để hiểu rõ hơn về tình huống công ty.”
Nhiếp Dịch liếc cô một cái.
Tống Hi có hơi chột dạ, nhưng nghĩ lại, dù cô có làm gì thì hình như cũng không liên quan đến vị trưởng bối nhiều năm không gặp này, thế nên cứ thản nhiên thôi.
Lúc đưa Tống Hi đến dưới nhà, Tống Hi chuẩn bị xuống xe.
Nhiếp Dịch ngẩng đầu đánh giá kiến trúc khu chung cư cũ kỹ này: “Thuê nhà?”
Tống Hi gật đầu: “Tiện đi làm ạ.”
Nhiếp Dịch không nói gì.
Tống Hi mở cửa xe, quay đầu lại nói: “Cảm ơn ch…cảm ơn ngài đã đưa cháu về.”
Mém chút nữa là lại nói sai rồi, thế là cúi đầu xuống, không muốn lâm vào cảnh nói nhiều sai nhiều.
Nào ngờ đâu Nhiếp Dịch lại hạ cửa xe xuống, gọi tên cô: “Tống Hi.”
“Dạ?” Tống Hi xoay người, nghi hoặc nhìn anh.
Nhiếp Dịch hỏi: “Vừa rồi cháu muốn nói cảm ơn ai?”
Trong lòng Tống Hi thật sự quá tuyệt vọng, cô tưởng đã sửa lời nhanh lắm rồi, nghĩ Nhiếp Dịch không nghe thấy, còn âm thầm vui mừng, nào đâu Nhiếp Dịch không những nghe được, mà còn hỏi nguyên nhân, hỏi cô câu nói sai đó là gì…
Nhưng không chờ cô giải thích, Nhiếp Dịch lại theo sát: “Cháu theo Minh Châu gọi tôi là chú nhỏ, gọi rồi thì hà cớ gì còn phải xin lỗi?”
Tống Hi: “………”
Mấy năm không gặp, vấn đề Nhiếp Dịch hỏi càng ngày càng xảo quyệt, trách không được mấy vị quản lý kia bị mắng thảm thế.
Tống Hi yên lặng không đáp, một lát sau, Nhiếp Dịch lại nói: “Mấy năm không gọi tôi tiếng chú nhỏ, giờ gặp lại lại không dám kêu, cháu đang tính đối xử với người quen càng thêm xa lạ sao?”
Anh hỏi rất bình thản,nhưng Tống Hi nghe vào tai cứ như bị dạy dỗ vậy, thấy bản thân như một trong những vị quản lý thuyết trình PPT, bị mắng không ngóc đầu dậy nổi.
Dưới đôi mắt đen láy của anh, Tống Hi liếm môi, không khỏi mở miệng: “Chú nhỏ.”
Nhiếp Dịch lặng lẽ nhìn cô, bảo: “Đi đi.”
Tống Hi như được đại xá, quay đầu chạy vào trong cửa chung cư.
Năm ngoái sau khi nhận được offer của Thiểm Động xong, Tống Hi liền thuê một căn phòng có sảnh gần công ty, chung cư này là chung cư cũ mười mấy năm trước, nhưng vì lân cận có nhiều công ty mạng nên giá không hề rẻ, người môi giới nâng giá cao nhưng nhu cầu thuê vẫn rất nhiều.
Đến khi đặt mông ngồi trên sô pha, cô mới dần bình tĩnh lại.
Thật tình cô không hề nghĩ đến sau nhiều năm rồi, mà Nhiếp Dịch vẫn còn nhớ chuyện cô từng gọi anh là chú nhỏ.
Lần đầu gọi như thế, là năm cô lên mười.
Lúc mẹ cô qua đường bị một chiếc xe tải lớn vượt đèn đỏ đâm trúng, sau mấy ngày cấp cứu vẫn không cứu được, mẹ rời đi.
Ba cô là Tống Tòng An rất bận, sau khi mang cô về nhà họ Tống thì không có thời gian quan tâm đến cô.
Trong hoàn cảnh xa lạ, cô rất sợ và bất lực, nghĩ đến cảnh mồ côi mẹ rồi còn ở một nơi xa lạ không ai quen biết, ngày nào cô cũng khóc.
Tống Tòng An có một người em trai kém rất nhiều tuổi, tên là Tống Đông Nguyên, lớn hơn Tống Hi mười tuổi.
Hôm đó Tống Hi ở nhà một mình, Tống Đông Nguyên dẫn một người bạn về.
Tống Đông Nguyên hai mươi tuổi, chơi bời rất dữ nên không quan tâm lắm mấy chuyện trong nhà, hơn nữa người anh cả cũng bước sang tuổi trung niên, anh ta chỉ thấy Tống Hi rất xinh đẹp, khóc một cái là khiến người ta đau lòng, vậy nên khi thấy cô khóc là đi dỗ cô ngay.
Tống Đông Nguyên nói: “Cháu đừng khóc, chú nhỏ dẫn cháu đi chơi nhé?”
Tống Hi dẫu sao cũng còn nhỏ xíu.
Ở đây đã mấy ngày rồi, đừng nói là có người đi chơi với cô hay không, trừ Tống Tòng An bình thường hỏi han cô được hai ba câu ra, thì hiếm có ai nói chuyện với cô lắm.
Cô nghe được đi chơi mà bị hấp dẫn, cũng ngừng khóc, đỏ mắt thút thít suy nghĩ về Tống Đông Nguyên và người con trai cao lớn cạnh anh ta.
Tống Đông Nguyên giới thiệu với cô: “Đây là Nhiếp Dịch.”
Đó là lần đầu tiên cô quen Nhiếp Dịch.
Nhiếp Dịch hai mươi tuổi, sáng sủa đẹp trai, có cái khí chất sạch sẽ bồng bột của cái tuổi thanh niên, anh cười ôn hòa nhìn cô, khiến cô cảm thấy người ấy rất đáng tin cậy, không có chút ác ý nào.
Huống hồ chi, Tống Hi cũng muốn đi chơi với bọn họ, thế là ngoan ngoãn gọi: “Chào anh Nhiếp Dịch ạ.”
“Ngoan lắm.” Ý cười trên mặt Nhiếp Dịch càng đậm.
Tống Đông Nguyên phụt một tiếng, che ngực như muốn hộc máu, chân thành khuyên bảo Tống Hi: “Đừng gọi trẻ thế, nó tim đen lòng đen, không xứng với tiếng anh của cháu đâu, vả lại nó lớn hơn cháu mười tuổi, gọi chú đi!”
Lúc đó Tống Hi thầm nghĩ, đây là anh lớn mà, không khỏi có hơi khó xử.
Nhiếp Dịch cũng híp mắt nhìn Tống Đông Nguyên.
Tống Đông Nguyên không sợ gì hết, nhanh trí cười ha ha bảo anh: “Gọi anh cũng được, nhưng nếu Tống Hi gọi cậu là anh, gọi tôi là chú nhỏ, theo vai vế thì cậu cũng gọi tôi là chú đấy?”
Nhiếp Dịch cạn lời.
Tống Hi cũng hiểu ra, trong lớp có nhiều bạn nam vì tranh vai vế nên thường hay đùa giỡn vậy lắm.
Thế là cô cũng cười rộ lên.
Nhiếp Dịch thấy hai chú cháu nhà này đồng lòng, bất đắc dĩ xoa thái dương, nói với Tống Hi: “Thôi thì gọi chú đi.”
Tống Hi giòn tan gọi lại: “Chú nhỏ ạ.”
Nhiếp Dịch cũng không bận lòng, vỗ về mái đầu mềm mại của cô: “Đi nào, đi chơi với chú nhỏ.”
Tống Đông Nguyên đứng cạnh nhìn, đắc ý nói: “Cháu gái của tôi có phải là đáng yêu lắm không, rất dễ khiến người ta yêu thích nhỉ?”
Giọng nói của Nhiếp Dịch mang chút ý cười: “Cũng được.”
Tác giả có lời muốn nói:
5 năm gặp lại, nội tâm Tống Hi, u là chời, đã hơn ba mươi mà vẫn còn FA..