Chuyện Tống Hi và Nhiếp Dịch ‘xảy ra vấn đề’ này, phải quay về ngày đầu tuần, khi kỳ kinh nguyệt của Tống Hi ghé thăm.
Sau khi hai người kết hôn, Tống Hi luôn cân nhắc về chuyện sinh con, những tháng ngày trước kia, những khi Nhiếp Dịch muốn cô, Tống Hi luôn chơi chiêu thỏ thẻ phà hơi vào lỗ tai anh, tỉ tê.
Nhiếp Dịch không nghe rõ, bèn bảo cô nhắc lại thêm lần nữa.
Tống Hi nhịn lại cơn xấu hổ, dán vào tai anh, khẽ khàng: “Chúng ta không cần đeo… Được không anh? Chúng ta sinh bé con nhé.”
Nhiếp Dịch cười khẽ, nói nhẹ: “Không phải em đã là bé con rồi ư?”
“Đấy nào phải.” Tống Hi tức giận trừng anh, nhưng bấy giờ đương nằm dưới thân người chờ được cưng chiều thì càng như làm nũng hơn, “Đừng đeo mà, nhé?”
Nhiếp Dịch lúc ấy cũng đồng ý.
Sau đó vài ngày trôi qua, kỳ kinh nguyệt của Tống Hi đã đến.
Cô thất vọng không thôi, vốn định đến phòng sách tìm kiếm sự an ủi từ Nhiếp Dịch, khi ấy anh bận quá nên ánh mắt còn không thèm dời khỏi máy tính, chỉ là thuận miệng đáp: “Kỳ an toàn, bình thường thôi.”
Tống Hi trợn trừng mắt, nửa buổi sau mới sực tỉnh lại, điềm nhiên như không, khách sáo hỏi: “Vậy nên lúc đó anh đã biết đấy là kỳ an toàn của em, mới yên tâm không đeo bao?”
Nhiếp Dịch bề bộn nên quên khuấy đi, cũng không nghe ra sự bất thường trong giọng nói của cô, đáp ừ.
Thế nên, Tống Hi nổi giận mất rồi.
Cô vì muốn có bé con mà đã tỉ tê xin anh đừng đeo bao, anh thì hay quá rồi, nào có thích bé con đâu, nhớ ra được kỳ an toàn của cô, tỷ lệ mang thai rất nhỏ nên gạt cô, còn bản thân thì thư thái hưởng thụ.
Nếu không phải vì hôm nay anh bận rộn nên phân tâm, thật chẳng biết còn định lừa gạt cô đến khi nào nữa.
Đêm hôm đó, Tống Hi bèn nói rõ với Nhiếp Dịch, cô muốn sinh em bé.
Nhiếp Dịch chỉ đáp lại là không vội, công việc cả hai đều bận rộn, chờ thêm vài năm nữa rồi hẵng tính.
Tống Hi đương nhiên mặc kệ, cơ mà thái độ của Nhiếp Dịch lại nghiêm túc và chân thành, Tống Hi khích lệ lại chẳng thể đả động được anh, thế là sinh hờn dỗi, đơn phương tuyên bố chiến tranh lạnh.
Còn tại sao sinh hờn dỗi á, là vì Nhiếp Dịch không hề có ý định gây sự với cô.
Tống Hi nói không lại Nhiếp Dịch, tức mình vì không được như ý nguyện, thế là bắt đầu bới móc những chuyện vặt vãnh, nói hoa quả anh rửa không sạch, thế là Nhiếp Dịch kiên nhẫn rửa lại thêm lần nữa, nói xe anh chạy quá nhanh, Nhiếp Dịch bèn giảm tốc độ xuống, đưa mắt nhìn từng chiếc xe phía sau vượt mặt xe mình, thậm chí Tống Hi còn đổ lỗi cho anh ngáy ngủ, quá ầm ĩ, Nhiếp Dịch cũng không ngại cô nói dối trắng trợn, bịa đặt tầm phào, dung túng bảo rằng sau này sẽ chú ý hơn.
Tống Hi giận mà không có chỗ trút, ngọn lửa trong lòng nuốt không trôi, lại nhổ không ra, cứ nửa vời như thế làm cho bản thân bức bối muốn thổ huyết.
Đến tận hôm nay, mẹ Nhiếp hỏi đến, cô nào dám nói ra câu ‘vài năm nữa hẵng tính’ mà Nhiếp Dịch đã nói, sợ sẽ làm mẹ Nhiếp tức xỉu, bèn đổi thành qua nửa năm, cô những tưởng mẹ Nhiếp còn gấp gáp hơn cô, dù chỉ nửa năm cũng không muốn chờ, nào ngờ đâu lại bị Nhiếp Dịch đánh cho lui binh dễ dàng đến thế.
Vì thế, Tống Hi không nhịn được nữa mà bùng nổ.
Cô nhất định phải gây lộn với anh một trận cho ra nhẽ!
Kết quả, Nhiếp Dịch lại hỏi: “Lăn tăn cái gì? Chuyện gì khiến em mất hứng?”
Tống Hi rất là tức giận: “Chuyện gì cũng làm em mất hứng!”
Nhiếp Dịch bật ra một tiếng cười khẽ từ cổ họng, ngồi xuống bên cạnh cô, nét mặt bình thản, nói: “Vậy là vì anh không tốt, anh xin lỗi nhé.”
Tống Hi: “…”
“Nhiếp Dịch! Em đang cãi nhau với anh!”
Nhiếp Dịch duỗi tay ra ôm eo cô, nhưng lại bị Tống Hi dùng cùi chỏ ngăn lại, thấy thế Nhiếp Dịch liền nắm chặt cánh tay cô, tay còn lại vòng xuống đầu gối cô rồi nhấc cả người lên ngồi trên đùi mình.
Thế này thì gây kiểu gì nữa?
Tống Hi ngay lập tức giãy giụa đòi đứng dậy, lại bị Nhiếp Dịch đè chặt lại, anh cúi đầu xuống thấp, đặt trán mình lên trán cô, giọng điệu cưng chiều yêu thương, lại như lừa gạt, “Bé con, cãi nhau tổn thương tình cảm lắm, chúng ta không cãi.”
Tống Hi: “….”
Thế này thì cãi kiểu gì?
Tống Hi uất ức trốn ra sau: “Anh không cãi nhau với em mới tổn thương tình cảm! Sao anh lại như vậy chứ…! Em la anh, anh không tức giận ư? Không muốn cãi lại ư? Anh đáng ghét lắm, anh phiền phức lắm, anh thật sự, quá đáng ghét….”
Nhưng nếu nói Nhiếp Dịch đáng ghét thế nào thì Tống Hi lại không tìm ra lời để nói.
Chẳng qua là vì mấy ngày này cô bực bội nên tìm được cô hội mới ăn nói hàm hồ thế thôi.
Cô tức đến nỗi trong lòng vừa hận vừa ngứa, nghiêng người ngồi trên đùi anh, bị anh áp vào trong lồ ng ngực, thầm nghĩ phải đánh anh mới được.
“Ừm, là anh phiền, anh đáng ghét.” Nhiếp Dịch cười, cầm tay cô dẫn dắt đánh vào ngực mình, rồi lại cúi đầu dịu dàng đặt xuống một nụ hôn.
Tống Hi bị kìm hãm, bị hôn đến mất hồn, sau đó Nhiếp Dịch rất khôn ngoan lui ra sau, khẽ dỗ dành: “Về phòng ngủ nhé?”
“Không được!” Tống Hi tìm về chút lí trí còn sót lại, bàn tay chống lên vai Nhiếp Dịch, đẩy anh ngửa ra sau, “Chuyện sinh con, hôm nay anh phải đồng ý với em, nếu không thì….”
“Không thì thế nào?”
Tống Hi hung lên, tung đòn sát thủ: “Nếu không thì chúng ta ngủ riêng! Dù sao đi nữa cũng không sinh con mà, ngủ chung làm gì?”
Cô nói rất tàn nhẫn, âm giọng của Nhiếp Dịch chợt lạnh đi: “Lặp lại lần nữa.”
Cuối cùng cũng gây rồi! Tống Hi cứng đầu: “Anh nghe rõ mà, anh cứ nói thẳng ra đi, tại sao lại không chịu sinh con.”
Nhiếp Dịch bình tĩnh nhìn vào mắt cô.
Tống Hi sợ nhất là việc bị anh nhìn chăm chú thế kia, không đoán được cảm xúc của Nhiếp Dịch, cô biết vào lúc này không thể nhận thua được, mới bảo trì chút quật cường cuối cùng.
Một hồi lâu sau, chỉ nghe Nhiếp Dịch hỏi rằng: “Tại sao lại muốn sinh con?”
Tống Hi nhanh như chớp quay đầu lại, nói rất đương nhiên: “Kết hôn không phải là vì để sinh con sao?”
“Không còn lý do khác nữa ư?”
Tống Hi cúi đầu, nhìn bàn tay anh đang đặt trên đùi mình, những ngón tay thon dài và đẹp đẽ.
“Ra là không có.” Nhiếp Dịch xác nhận, rồi lại nói: “Sau khi kết hôn có thể sinh con, nhưng tạm thời chưa vội…”
Tống Hi há miệng thở d ốc, muốn phản bác lại.
Nhiếp Dịch dừng lại: “Muốn nói gì?”
Tống Hi lặng im.
Nhiếp Dịch ôm cô, cách một lớp váy ngủ mềm mại, có thể cảm nhận được tầng da thịt mềm mại ấy, và cả phần non mềm kia nữa.
Nhiếp Dịch hỏi rất rõ ràng: “Gấp gáp có con như thế, là vì muốn cho anh, đúng không?”
Tống Hi giương mắt nhìn anh, đối diện với ánh mắt thâm thúy ấy, khẽ hỏi lại: “Không được sao?”
Sau khi kết hôn, Tống Hi rất hay nghĩ về chuyện này, trong hôn lễ của bọn họ, lúc Nhiếp Dịch chơi với con của Tống Đông Nguyên, thoạt nhìn vẻ ngoài thì anh thong dong bình tĩnh, nhưng Tống Hi lại quan sát ra được sự ôn hòa và kiên nhẫn, thậm chí khóe môi anh còn ướm đượm ý cười, anh không bài xích trẻ con, còn có chút vui vẻ nữa.
Qua năm tới là Nhiếp Dịch đã ba mươi lăm rồi.
Tuổi cũng có hơi lớn, cô không muốn để cho Nhiếp Dịch chờ đợi lâu thêm nữa, tuy rằng tinh lực của anh hãy còn sung mãn thật, nhưng chờ vài năm sau này, già rồi cũng sẽ xuất hiện mấy trường hợp lực bất tòng tâm, nếu đến khi ấy mới có con thì có chăng anh sẽ tiếc nuối, vì không đủ sức lực và tinh thần yêu thương, trông nom con cái.
Những lời ấy, cô không muốn nói trắng ra với Nhiếp Dịch, sợ anh sẽ áp lực, hoặc anh nghĩ rằng bản thân cô đang hy sinh.
Nào ngờ anh lại đoán ra được.
Nhiếp Dịch lẳng lặng nhìn cô, một hồi lâu sau, anh mới nắm tay cô, nói: “Anh lớn tuổi thật, nhưng em hãy còn nhỏ.”
Tống Hi sửng sốt, lập tức nói: “Em không nhỏ mà, em sắp hai lăm rồi, nhiều người tốt nghiệp xong là đã sinh con, bình thường biết bao…”
“Người ta là người ta, em là em.” Nhiếp Dịch nói, “Cục cưng à, sinh con là chuyện thêu hoa trên gấm, ít nhất đối với anh nó cũng không quan trọng bằng em, anh chỉ hy vọng em được sống vui vẻ, sống một cuộc đời như ý nguyện của chính em, em muốn làm gì thì hãy tập trung mà làm, em chờ mong tự do như thế, thì cứ mặc ý theo đuổi, đấy là viễn cảnh mà em mong muốn đúng không? Anh không hy vọng em phải nhẫn nhịn, để rồi tiếc nuối.”
Tống Hi giật mình, nói khẽ: “Sao anh lại biết…”
Những lời này của Nhiếp Dịch, đúng là trước kia cô từng nói qua.
Hình như là lần nói chuyện phiếm với Nhiếp Minh Châu, lúc ấy hai người đang tám về chuyện có một nữ đồng nghiệp mang thai, Nhiếp Minh Châu hỏi cô suy nghĩ gì về chuyện sinh con.
Tống Hi đã nói rằng, không vội, cô hy vọng trước năm ba mươi có thể tự tại thêm chút nữa, còn phải tập trung vào công việc, để xem năng lực của mình có thể đi được đến trình độ nào; tận hưởng cuộc sống, trải nghiệm sự tự do trước kia chưa được có.
Khi ấy cô vẫn còn hãm sâu vào cái đầm lầy mang tên nhà họ Tống, chỉ liều mạng muốn được giải thoát khỏi đấy, đạt được sự độc lập tự do và đi thăm dò thế giới.
Quả nhiên, Nhiếp Dịch nói: “Nghe Minh Châu nhắc qua.”
Sau khi Tống Hi và Nhiếp Dịch ở cùng nhau, có lần anh sẽ về biệt thự nhà Nhiếp, nghe được Đường Nhụy giáo dục Nhiếp Minh Châu, bảo cô ấy cả ngày cứ chơi game, độc thân còn biếng nhác, không hề có ý thức trách nhiệm, không biết sau này có con rồi cô ấy sẽ như nào nữa, con cái khóc chắc ở đấy chơi game à.
Nhiếp Minh Châu cười ha ha, rồi lại nói, chưa đến ba mươi con không nghĩ đến chuyện sinh con đâu, trước kia con và Hi Hi đã nói rồi…
Hôm nay mẹ Nhiếp và ba Nhiếp tìm anh nói chuyện, thái độ của anh rất rõ ràng.
Hy vọng hai ông bà không vì con trai lớn tuổi, mà nhất nhất cho rằng Tống Hi mang thai sớm là chuyện đương nhiên.
Cô bé còn có kế hoạch về cuộc sống của riêng mình, cô còn trẻ, trước kia là vì thân bất do kỷ, bây giờ giải thoát được rồi, anh muốn để cô sống cho bản thân nhiều một tí.
Tống Hi trố mắt nhìn anh, bĩnh tĩnh quan sát, nếu cô mà lấy một người chồng trạc tuổi, thì chắc chắn sẽ không gấp gáp lo nghĩ đến chuyện có con như thế này.
Sinh con nào có đơn giản, nuôi con lại càng khó hơn, trước mắt cô còn chưa vượt qua kỳ hạn hai năm trong Quản lý tập sự, con đường phát triển chỉ vừa mới phất lên, tương lai còn nhiều thứ cần phải học tập, bây giờ mà con nhỏ thì chắc chắn sẽ phải phân tán tinh thần và sức lực.
Nhiếp Dịch hiểu được, vậy nên quyết đoán chọn bản thân là người nhượng bộ, ngoài mặt thì nói cả hai bận rộn công việc, không vội có con.
Trận chiến tranh lạnh này giữa cô và Nhiếp Dịch, không phải vì anh chuyên chế, đáng ghét, cũng không phải cô cố tình gây sự, mà là vì cả hai đều lặng lẽ đứng ở vị trí của đối phương mà suy xét.
Tống Hi chầm chậm cười rộ lên.
Nhiếp Dịch lắc cô một cái: “Cười gì thế, bé ngốc?”
Tống Hi bị dọa, vội bắt lấy vạt áo anh, ngửa đầu nhìn: “Hai chúng ta đều ngốc quá là ngốc.”
Nhiếp Dịch như cười như không, cụp mắt nhìn cô.
“Anh ngốc nhất.” Lá gan của Tống Hi càng lúc càng lớn.
Nhiếp Dịch cong môi, âm điệu nặng đi, ra chiều dạy dỗ: “Làm phản à.”
“Vốn là thế mà!” Tống Hi ôm cổ anh, ngồi thẳng lưng lên đối mặt với anh, “Những gì anh nói đều đúng cả, nhưng có một việc anh đã quên mất rồi.”
Nhiếp Dịch chau mày nhìn cô.
“Viễn cảnh mà em mong muốn kia, là những lời mà em nói trước khi gặp anh,” Tống Hi nói khẽ, “Còn bây giờ, sinh một bé con của em và anh, cũng là viễn cảnh mà em mong nguyện, hơn nữa còn rất sốt ruột muốn thực hiện.”
Cô và Nhiếp Dịch, vì chênh lệch tuổi tác mà có một số chuyện không thể nào cân nhắc hay lựa chọn được, nếu những lúc ấy, cả hai phải có một người ‘hy sinh’, thì tại sao không phải là cô chứ? Huống hồ chi, sinh con sớm một tí không phải là chuyện ấm ức gì, cô còn rất thích nữa cơ, thậm chí là chờ mong, chờ mong một đứa bé của cô và Nhiếp Dịch.
Tống Hi nói: “Những gì em theo đuổi, từ sau khi ở bên anh đã chầm chậm thay đổi mất rồi, em khát vọng cho bản thân, nhưng thực tế, anh cũng là một phần của bản thân em, em hy vọng là cuộc sống sau này của chúng ta sẽ hạnh phúc, em sẽ là một người mẹ tốt, yêu anh, thương con, còn anh sẽ là người ba tốt, yêu em, thương con, được không anh?”
Ánh mắt Nhiếp Dịch nặng trĩu, nhìn cô.
Tống Hi kề vào đôi môi anh, khe khẽ hỏi: “Chúng ta sinh một bé con nhé, chồng?”
Ánh mắt Nhiếp Dịch sâu lắng hơn, bàn tay đè sau gáy cô chợt dùng sức đẩy về phía trước làm nụ hôn thêm phần triền miên, đáp lời: “Được.”
Bọn họ chỉ mới vừa kết hôn, Tống Hi còn chưa thích ứng, vậy nên rất hiếm khi gọi anh là chồng, ấn tượng sâu sắc nhất chỉ có một lần, vào đêm tân hôn, căn phòng chỉ có vài ngọn đèn ấm, lúc ấy cô không quá ngại ngùng, đúng thời đúng lúc, không kiềm được thử nhỏ giọng gọi một tiếng, sau đấy đã bị Nhiếp Dịch mạnh mẽ chèn ép suốt cả đêm, từ đấy về sau cô không còn kêu thêm lần nào nữa.
Đêm nay đèn đuốc sáng trưng, Tống Hi đỏ mặt thủ thỉ gọi ‘chồng’, một là lấy lòng, hai là đặng quyến rũ anh.
Quả nhiên, hô hấp của Nhiếp Dịch càng thêm nặng đi, đồng ý rồi.
Nhiếp Dịch kiềm Tống Hi áp sát vào đùi mình hôn thật sâu, mấy ngày này Tống Hi đến kỳ, Nhiếp Dịch nhẫn nhịn không chạm vào cô, đêm nay cả hai đều không khống chế được, Tống Hi mê loạn ôm cổ anh khẽ thở d ốc, bàn tay to của Nhiếp Dịch sờ đến nơi ấy làm lòng ai run rẩy, ngón cái ve vuốt đùi cô.
Sau khi chen vào bên trong áo ngủ, mới phát hiện ra đồ lót của cô chỉ là một lớp vải mỏng dính, âm thanh của Nhiếp Dịch càng nặng đi: “Đi đâu?”
Tống Hi run giọng: “Về phòng ngủ.”
Sau đó, Tống Hi được đặt trên giường, không ngừng gọi chồng ơi, anh ơi, kêu mãi đến nỗi sáng hôm sau khàn cả giọng.
Hơn một tháng sau, cũng chính là đêm giao thừa, Tống Hi được nụ hôn buổi sáng của Nhiếp Dịch gọi tỉnh, mơ màng đi vào nhà vệ sinh, tiện tay cầm que thử thai.
Vì cả hai đã không dùng biện pháp phòng tránh nữa nên cô tập mãi thành quen, thỉnh thoảng sẽ thử xem kết quả.
Nhìn thấy trên que hiện lên hai vạch đỏ, Tống Hi chợt tỉnh táo hẳn, không nhịn được bật khóc.
Nhiếp Dịch vừa vặn rót ly nước đưa vào phòng ngủ cho cô, nghe thấy tiếng liền đi đến gõ cửa.
Tống Hi mở cửa ra, giơ que thử lên cho anh xem.
Ly nước trong tay Nhiếp Dịch tràn ra ngoài hơn phân nửa.
Cùng ngày hôm ấy, đã bao lâu rồi nhà họ Nhiếp mới được đón một đêm giao thừa vui vẻ đến thế.
Giữa tháng sáu, Tống Hi mang thai đôi nên bụng đã nhô ra rất rõ, dù là thế thì cô vẫn kiên trì tham gia vòng thuyết trình cuối cùng của Quản lý tập sự, sau đó thành công được thăng chức.
Vào tháng chín, Tống Hi sắp đến ngày lâm bồn, Nhiếp Dịch và cô cùng đi vào phòng sinh.
Hơn hai tiếng sau, một đôi long phượng song sanh ra đời.
Người nhà họ Nhiếp đứng ngoài cửa phòng sinh mừng điên lên.
Kho Tống Hi mang thai được mấy tháng, có thể biết được giới tính, nên đã chuẩn bị đầy đủ áo quần màu lam và hồng nhạt cho hai bé, cả bình sữa nữa, bác sĩ lại bảo chắc là hai bé trai.
Sau thì họ cũng không còn chăm chăm vào giới tính thai nhi nữa.
Nào ngờ đến tận lúc hai bé được sinh ra, lại là một bé trai và một bé gái!
Cùng ngày, nhóm chat gia đình nhà họ Nhiếp được đổi tên thành: CHÚNG TA ĐỀU YÊU ĐÔI LONG PHƯỢNG [TYM]
Sau khi Tống Hi sinh con xong, chợt một ngày đột nhiên đăng nhập vào tài khoản Blogger ẩm thực của mình.
Kế hoạch ký hợp đồng với người nổi tiếng của công ty đã thực hiện được hơn một năm, nghiệp vụ gần như đã phát triển và hoàn thiện, ban đầu lấy Tống Hi làm người dẫn đầu, thành công rồi liền lùi về sau, công ty cũng biết chí hướng của cô không đặt nơi này, lại có Nhiếp Dịch bày mưu tính kế, những hoạt động và kế hoạch công tác cũng dần ngừng lại, nhưng Tống Hi hẵng còn tình cảm ở đấy, thỉnh thoảng vẫn vào nghía một chút, đăng vài video, rồi dựng hậu kỳ, nhưng rồi thật sự không còn sức lực và tinh thần nên đã hơn ba tháng qua chưa đăng được cái gì.
Trong lúc đấy có rất nhiều người phỏng đoán, nhìn số bài đăng của chị bé học nấu ăn ngày một ít đi, thậm chí còn không nhận quảng cáo, nền tảng không còn tập trung vào việc phân phối cho tài khoản, có hay chăng việc đôi bên không đi được đến thỏa thuận chung, nên mất đoàn kết.
Đề tài này đã được thảo luận với phạm vi ngày một lớn hơn, biến thành tâm điểm của không ít hot topic, sau này đội marketing của Thiểm Động mới đứng ra làm sáng tỏ.
Tống Hi đang trong thời gian ở cữ, trời đã vào cuối thu, mát mẻ sảng khoái, ánh mặt trời nhu hòa cách lớp rèm mỏng len lỏi vào trong, chiếu vào đôi trẻ đang ngủ say trên chiếc nôi cũi.
Nhiếp Dịch vốn định dỗ dành hai bé ngủ say, rồi ôm cô dỗ cô đi ngủ trưa.
Kết quả cô còn chưa ngủ, Nhiếp Dịch vì bận bịu và mệt mỏi quá mà ngủ trước mất.
Hết thảy đều rất tốt đẹp.
Những người cô yêu và người yêu cô đều ở đây, Tống Hi đủ mãn nguyện và quá đỗi hạnh phúc rồi.
Cô tìm một video mà mình đã quay từ trước đăng lên, biên tập hai câu tựa đề: Sau này đã có bạn cơm cố định rồi, sẽ không tìm người khác ăn thử nữa, cảm ơn mọi người đã làm bạn cho đến tận ngày hôm nay, sau này sẽ còn gặp lại.
Tống Hi đăng xong thì nhanh chóng quay về ôm Nhiếp Dịch ngủ.
Lúc ấy, vẫn còn chưa đến một giờ chiều, trong nhà ăn của Thiểm Động có không ít người phải vừa xem video vừa ăn cơm.
Mọi người không hẹn mà đều cùng nhận được một thông báo nhắc nhở, vừa nhìn đã thấy chị bé học nấu ăn mới cập nhật, tất cả hưng phấn phừng phừng nhấn vào.
Video này được quay khi để dọc điện thoại.
Trên màn hình, từng món một được bày lên bàn ăn, đủ sắc đủ hương đủ vị, một đôi đũa lọt vào ống kính, và sau đó là bàn tay của một người đàn ông, những ngón tay thon dài mảnh khảnh, khớp xương rõ ràng, máy quay chầm chậm lướt lên trên, là một người đàn ông mặc áo sơ mi trắng.
Người ấy ngồi thẳng sống lưng, khí chất xuất chúng, đang cúi đầu nghiêm túc ăn cơm.
Trong đoạn chữ thoại chạy bên dưới, là giọng nói bình thường không bị biến âm của Tống Hi: “Lần đầu tiên khi nhìn thấy anh ăn món canh bún ấy, em đã muốn quay video lại rồi.”
Và rồi, nhìn thấy người đàn ông nọ chầm chậm buông đôi đũa xuống, ngẩng đầu lên, để lộ ra gương mặt chững chạc và đẹp trai, ánh mắt thâm sâu, cấm dục lại quyến rũ lòng ai.
Anh ngoắc tay với máy quay, giọng nói trầm thấp: “Lại đây.”
Video đến đấy thì ngừng.
Toàn bộ nhân viên trong nhà ăn Thiểm Động bùng nổ.
Đây không phải là ông chủ của họ ư! Đây không phải là biểu tượng người đàn ông vàng, nhân vật lớn siêu siêu đẹp trai đấy ư! Cái khỉ gì vậy! Ông chủ và KOL siêu hot?!
Tống Hi bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.
Trên chiếc nôi cũi, hai đứa bé cũng bị quấy nhiễu, lầm bà lầm bầm, thím Nguyệt gõ cửa đi vào ôm hai bé ra ngoài.
Nhiếp Dịch cũng tỉnh, liếc mắt nhìn qua tên hiển thị, là Trình Tiêu, bèn đưa điện thoại cho cô, rồi cũng kiếm điện thoại của mình xem tin tức.
Bên kia điện thoại, Trình Tiêu nói năng lộn xộn: “Hi Hi! Sếp Nhiếp, chồng cậu có phải là…? Tớ vừa thấy trên video mà chị bé học nấu ăn đăng lên, người đàn ông trong đấy y như đúc sếp Nhiếp luôn!”
Trình Tiêu là bạn tốt của Tống Hi, nên lúc đi tham dự hôn lễ của cô và Nhiếp Dịch, cậu đã khiếp sợ không nhịn được, bây giờ đột nhiên xem được video ấy, lại mơ màng.
Tống Hi cười khẽ, nói: “Tớ là chị bé đó.”
Trình Tiêu thét lên chói tai.
Bên này, Nhiếp Dịch cũng có vô số người gửi tin nhắn sang cho anh, đều là share lại video nọ.
Anh tiện tay click vào xem, phát hiện dù là bạn trong giới hay là công chúng đều đang thảo luận về chuyện tình yêu và mối quan hệ giữa ông chủ nổi tiếng nhất Công ty Khoa học-Kỹ thuật Không Cốc và người nổi tiếng.
【Ông chủ của Thiểm Động và người nổi tiếng】, đề tài này đã nhảy lên giành bảng vàng các hot topic của Thiểm Động.
Nhiếp Dịch nhấn vào video mà Tống Hi đăng kia, sau khi xem xong mới chợt nhớ lại, đêm hôm ấy là lần đầu cô thẳng thắn đối diện với anh về thân phận thật của bản thân, rồi nấu cơm cho anh, chụp hình lại.
Khu vực bình luận bên dưới video đã gần như sục sôi cả lên—
Cư dân mạng A: Cái đệt, người đàn ông này biết cách hút hồn thế? Đỉnk thế! Mị ổn lắm, các chị em, đâu hết rồi?
Cư dân mạng B: Nếu bạn trai mà đỉnh thế này, thì mọi người tưởng tượng xem, dáng vẻ chị bé sẽ đẹp như nào nữa.
Cư dân mạng C: Khoan, mị chợt phát hiện ra, lúc chị bé đăng video làm canh bún ấy là chuyện năm kia, vậy ý là, năm kia hai người đã yêu đương rồi á?
Rất nhiều bạn mạng khác trả lời cư dân mạng D—
Bồ nói lên sự thật!
Bất thình lình bị vốc cho miếng thức ăn chó!
Mị tưởng thèm cơm của chị bé nấu đã đủ thảm thê rồi, nhưng không, tình yêu đẹp đẽ ấy càng làm mị nhỏ dãi hơn cơ!
Tống Hi nói chuyện điện thoại xong thì thấy Nhiếp Dịch đang lượn ở khu bình luận, cũng nghía sang nhìn xem, bắt gặp ánh mắt của Nhiếp Dịch, bèn giải thích: “Em cần tìm lý do để lùi giới, xin lỗi anh vì đã không bàn bạc trước.”
Nhiếp Dịch véo cô, ánh mắt lóe lên nguy hiểm, giọng nói cũng nặng đi: “Bạn cơm?”
Tống Hi sửng sốt, chợt cười rộ lên.
Cô bảo: “Là kiểu bạn ngồi bàn cơm cả đời cơ.”
※※※※※※※※※※※※※※※※※※※
HOÀN TOÀN VĂN
Viết đến đây thì thấy đúng thời điểm để kết thúc rồi, chuyện của Thẩm Đình và Tống Tĩnh Viện, tôi vẫn chưa suy nghĩ ra Orz, Thế thì cứ từ từ vậy, cũng không gấp lắm..